Để tránh người bên trong không nghe thấy, cậu gõ khá mạnh, chẳng khác gì tiếng đòi nợ. Đổi lại người khác mà có tính nóng nảy, chắc đã cầm dao xông ra rồi.
Tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa phòng bị kéo ra từ bên trong.
Thiệu Cầm Hàn đứng đó, người vẫn còn mặc đồ ngủ. Mái tóc đen hơi rối, rõ ràng là vừa tỉnh dậy, đôi quầng thâm dưới mắt lại tố cáo anh ta không ngủ ngon. Thấy Thẩm Lương đứng trước cửa, Thiệu Cầm Hàn nhíu mày:
"Chuyện gì?"
Thẩm Lương liếc xuống phía cầu thang, ngắn gọn:
"Xuống ăn sáng."
Thiệu Cầm Hàn chỉ nói hai chữ:
"Không ăn."
Dứt lời, anh định đóng cửa lại, nhưng chưa kịp thì bị Thẩm Lương nhanh tay chặn lại:
"Ăn nhanh rồi tối nay tôi dẫn anh đi gặp Thẩm Viêm."
Tối nay có một sự kiện quan trọng, nếu lỡ mất thì chẳng biết bao giờ mới có cơ hội khác.
Thiệu Cầm Hàn nghe thế thì khựng lại, chân mày càng nhíu chặt:
"Thẩm Viêm?"
Thẩm Lương khoanh tay, dựa vào khung cửa với dáng vẻ lười nhác, nụ cười trên môi trông không khác gì mấy tay lưu manh đầu đường:
"Chẳng phải anh muốn theo đuổi anh tôi sao? Tôi giúp anh một tay, nhưng nếu không đi thì đừng trách tôi không báo trước."
Thiệu Cầm Hàn trầm mặc nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng. Một lúc sau, anh mới khẽ nhả ra hai từ:
"Ra ngoài."
Thẩm Lương nhướn mày:
"Gì cơ?"
Thiệu Cầm Hàn lặp lại, giọng thấp hơn:
"Để tôi thay đồ."
Thẩm Lương bĩu môi, vẻ mặt không mấy hài lòng. Anh xoay người đi xuống cầu thang, một tay đút túi quần, vừa bước vừa lầm bầm:
"Cả người anh có chỗ nào tôi chưa nhìn qua đâu, còn ngại ngùng cái gì."
Đáp lại cậu là tiếng rầm vang dội khi cửa phòng đóng sầm lại.
Tầng dưới, bàn ăn rộng lớn đủ chỗ cho mười người ngồi cùng lúc, nhưng lúc nào cũng vắng lặng, không một bóng người. Bề mặt đá cẩm thạch mát lạnh, bóng loáng phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn chùm trên trần nhà, tỏa ra vẻ sang trọng nhưng lại không giấu được sự lạnh lẽo.
Thẩm Lương ngồi vào ghế, lấy một quả trứng luộc, chậm rãi bóc vỏ. Ánh mắt cậu hướng về phía chiếc ghế trống đối diện, lòng bỗng dưng hiểu ra lý do tại sao Thiệu Cầm Hàn không thích ăn uống.
Giống như việc một mình đi ăn lẩu vậy, thật sự là quá buồn tẻ.
Không lâu sau, Thiệu Cầm Hàn bước xuống lầu. Dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Lương, anh kéo ghế ra, ngồi xuống phía đối diện bàn ăn. Đôi mắt lạnh nhạt nhìn bát cháo còn âm ấm trước mặt, ngừng lại vài giây mới bắt đầu ăn.
Không gắp thức ăn, cũng chẳng uống sữa, anh ăn uống như thể chỉ để hoàn thành một nghĩa vụ nào đó.
Thẩm Lương ngồi nhìn, trong lòng thầm nghĩ: Ngày ăn mỗi bát cháo trắng, kiếm cả núi tiền để làm gì? Hay là chuyển hết cho mình đi cho rồi. Cậu vặn nắp chiếc cốc giữ nhiệt, rót chút nước nóng ra rồi đẩy qua cho Thiệu Cầm Hàn:
"Uống chút nước nóng đi."
Thiệu Cầm Hàn không nhúc nhích. Thấy anh ta nhìn chăm chăm vào chiếc cốc, bên trong có vài quả kỷ tử đỏ rực và hai cánh hoa cúc đắng, hơi nóng nhẹ nhàng bốc lên.
Thẩm Lương ôm cốc, tựa người vào ghế, thở dài đầy triết lý, bộ dạng không khác gì một con cá mặn:
"Sức khỏe là vốn liếng lớn nhất để yêu đương. Bây giờ chăm sóc cơ thể vẫn chưa muộn đâu."
"……"