Giải Cứu Phản Diện Bi Thương

Chương 16

Thiệu Cầm Hàn không nói gì, từ từ buông tay anh ra, có lẽ không hiểu tại sao Thẩm Lương lại dễ dàng phối hợp đến vậy. Cảm giác ấm áp còn lại nơi đầu ngón tay nhanh chóng biến mất: "Chỉ cần cậu nghe lời, tôi sẽ không làm cậu thiệt thòi."

Thẩm Lương gật đầu: "Tôi biết."

Anh là người tôi viết ra, tôi biết.

Thẩm Lương từ phòng Thiệu Cầm Hàn lảo đảo bước ra, đầu óc vẫn còn choáng váng. Anh nghĩ thầm, thật là lạ đời, cái cốt truyện tồi tệ này mà một ngày nào đó lại xảy ra với chính mình, đúng là drama càng nhiều thì hậu quả càng lớn.

Chiếc đồng hồ treo tường đã chỉ đến 2 giờ sáng, im lặng thể hiện sự trôi qua của thời gian.

Thẩm Lương thở dài, quay về phòng chuẩn bị đi ngủ, nhưng vừa nằm xuống giường, anh trằn trọc mãi không ngủ được. Cuối cùng, anh ngồi dậy, lấy một cuốn sổ từ ngăn kéo, suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc viết ra kế hoạch đầu tiên của mình:

1. Giúp Thiệu Cầm Hàn theo đuổi Thẩm Viêm.

Còn cách thức theo đuổi thì ngày mai hãy tính tiếp.

Hệ thống lén lút tiếp cận, định xem anh sẽ viết cái gì, ai ngờ lại chỉ là một câu vô nghĩa, không nhịn được liền lườm một cái: Ký chủ định làm sao giúp hắn theo đuổi?

Hệ thống là một "ngọn đèn sáng chói" với ánh sáng đủ để làm mù mắt người, tuy không làm gì, nhưng trong bóng tối lại vô cùng nổi bật.

Thẩm Lương liếc nó một cái: "Mày có thể giảm độ sáng một chút không? Sáng quá làm tôi khó chịu."

Hệ thống đáp: "Ồ", rồi giảm độ sáng đi. Khi ánh sáng chói mắt xung quanh nó biến mất, Thẩm Lương mới ngạc nhiên phát hiện ra thực tế, hệ thống là một viên kim cương trắng lớn.

"Tsk…"

Thẩm Lương xoa cằm, suy tư: "…Mày trông giá trị đấy."

Hệ thống: Cất những ý nghĩ nguy hiểm của ký chủ đi

Thẩm Lương: "Ồ."

Anh im lặng một lúc, không biết nghĩ ra điều gì, đột nhiên hỏi hệ thống: "À này, mày có tên không?"

Trong các tiểu thuyết, kiểu hệ thống này thường có một biệt hiệu hoặc tên gì đó.

Hệ thống nghe vậy, cơ thể vốn dao động lên xuống đột nhiên cứng lại một chút: ……

Thẩm Lương: "Đang hỏi mày đó, có tên không?"

Hệ thống ngập ngừng một lúc, cuối cùng lắp bắp: Không… không có…

Thẩm Lương vừa nghe liền biết nó đang tránh né, thầm nghĩ sau này sẽ có nhiều cơ hội moi ra sự thật. Anh bỏ sổ vào ngăn tủ đầu giường, thuận tay nhắm mắt ngủ luôn. Còn chuyện làm sao giúp Thiệu Cầm Hàn theo đuổi Thẩm Viêm…

Nói đùa thôi, anh là tác giả của cuốn sách này, theo đuổi Thẩm Viêm, một anh chàng sinh viên ngây thơ sa vào lưới tình chẳng phải dễ như trở bàn tay à? .

Sáng sớm hôm sau, dì Trương chuẩn bị xong bữa sáng. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Lương ngáp ngắn ngáp dài xuống lầu, bà dùng tạp dề lau tay, dịu dàng nói:

“Tiểu Thẩm à, bữa sáng làm xong rồi, mau ăn đi kẻo nguội.”

Nghe vậy, Thẩm Lương tỉnh táo hơn một nửa, hỏi: “Còn Thiệu tiên sinh? Anh ấy không ăn sao?”

Dì Trương lắc đầu, hơi do dự: “Nếu muốn ăn, cậu ấy sẽ tự xuống. Nhưng giờ vẫn không thấy động tĩnh, chắc là không ăn đâu.”

Dì Trương việc có vẻ cũng sợ hãi trước tính cách lạnh lùng của Thiệu Cầm Hàn, chẳng dám thúc giục thêm lời nào, chỉ nói xong liền quay trở lại nhà bếp tiếp tục lau dọn.

Thẩm Lương cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt, rót một ít nước nóng, lòng thầm nghĩ: Không ăn cơm thì bảo sao mắc bệnh dạ dày. Anh xoay người bước lên lầu, đi thẳng tới trước cửa phòng Thiệu Cầm Hàn, gõ mấy tiếng:

"Xuống ăn sáng đi!"