"Nhưng tại sao lại là tôi?" Anh nghẹn họng.
"Vì ký chủ là tác giả."
Câu trả lời này khiến trong lòng Thẩm Lương dấy lên một linh cảm chẳng lành. Như sực nhớ ra điều gì đó, anh chỉ tay vào người đàn ông vẫn đang ngủ trên giường, cố níu kéo chút hy vọng mong manh:
"Vậy anh ta là ai?"
Hệ thống đáp rất nhẹ nhàng:
"Ồ, Thiệu Cầm Hàn chứ ai."
Ầm ——!!!
Ba chữ ngắn gọn này như một tiếng sấm giữa trời quang. Cả người Thẩm Lương như mất hết sức lực, hai chân mềm nhũn suýt quỳ xuống đất.
Thiệu Cầm Hàn? Chẳng phải chính là nhân vật phản diện số một trong Yêu sai lầm bạc tình, người mà anh từng "chăm chỉ" ngược tới phát điên hay sao?
Hình ảnh đêm qua bỗng ùa về trong đầu Thẩm Lương: mình đã ngủ với Thiệu Cầm Hàn. Anh dựa vào tường đứng vững, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, hỏi nhỏ:
"Vậy tôi... Tôi là ai?"
Quả cầu không trả lời ngay, mà thay vào đó, giọng điệu mang chút ý cười nhắc khéo:
"Cậu viết truyện này mà, tự nghĩ đi."
Thẩm Lương nhìn quanh căn phòng. Trong đầu mơ hồ hiện lên cảnh tượng y hệt trong một tình tiết máu chó của truyện.
Trong tiểu thuyết, nhân vật Thẩm Viêm xuất thân nông thôn, nhà nghèo xơ xác, nhưng nhờ thành tích học tập xuất sắc nên thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở thủ đô. Sau đó, nhờ sự tài trợ của Thiệu Cầm Hàn, anh ta đã bước vào cuộc sống xa hoa như mơ...
Thẩm Viêm ở quê có một cậu em trai ruột. Nghe tin anh mình sống trong nhung lụa, cậu ta mặt dày bám theo để xin giúp đỡ, cuối cùng cũng thành công chuyển vào sống ở biệt thự nhà Thiệu.
Thằng em cầm kịch bản phản diện trên tay. Sống ở nhà Thiệu một thời gian, cậu ta dần mở mang tầm mắt trước sự xa hoa của thành phố lớn, đồng thời cũng nhận ra sự thiên vị đặc biệt của Thiệu Cầm Hàn dành cho Thẩm Viêm. Ghen tị ngập tràn, cậu ta bèn nhân lúc Thẩm Viêm ở ký túc xá, lén bỏ thuốc Thiệu Cầm Hàn, định giở trò để cơm thành gạo chín.
Trong nguyên tác, kế hoạch của cậu em không thành công. Ngược lại, hành động này chọc giận Thiệu Cầm Hàn, khiến cậu ta rơi vào cảnh sống không bằng chết.
Đoạn ký ức kết thúc, không gian chìm vào tĩnh lặng đến đáng sợ.
Nói qua nói lại, tất cả là tại Thẩm Lương tối qua không kiềm chế được.
Quả cầu sáng đột nhiên lên tiếng, giọng điệu rất bình thản:
"Giờ ký chủ đã biết mình là ai chưa?"
"Biết rồi," Thẩm Lương ảo não đáp, "tôi đúng là thằng em..."
Đúng là nghiệt duyên. Khi viết truyện, vì lười nghĩ tên, Thẩm Lương đã tiện tay đặt cho nhân vật em trai của nam chính cái tên giống y như mình: Thẩm Lương. Và bây giờ, anh chính thức xong đời rồi.
Quả cầu sáng an ủi:
"Ký chủ à, cố lên mà cứu phản diện đi."
Thẩm Lương tức muốn nghẹn:
"Tôi cứu hắn, vậy ai cứu tôi? Thiệu Cầm Hàn là phản diện, thế tôi là cái gì?"
Quả cầu không chút do dự:
"Ký chủ là pháo hôi."
"..." Thẩm Lương chỉ muốn chửi thề: "Nếu tôi không cứu thì sao?"
"Thì ký chủ chết."
Thẩm Lương hiện tại đã đột tử vì thức đêm, nếu quay lại thế giới cũ, chỗ chờ anh chỉ có chiếc quan tài.
Trong lúc hai bên đang tranh luận, ánh sáng ban mai đã len lỏi vào căn phòng. Trời bắt đầu sáng rõ. Người đàn ông nằm trên giường, vốn đang ngủ say, bỗng khẽ run rẩy hàng mi. Một tiếng rên đau khổ phát ra từ cổ họng hắn, như báo hiệu sắp tỉnh lại.