Rất tốt đẹp.
Nghe đến đó, Thiên Thu cuối cùng cũng không còn quan tâm gì nữa. Dù sao cũng không cần phải tuân theo cốt truyện, cứ nằm nghỉ thoải mái là được. Ngoại trừ việc thế giới này có chút khắc nghiệt ra thì cũng chẳng khác gì đi nghỉ mát. Chính là khi đang nghĩ vậy, bụng anh lại kêu lên ọc ọc, "Việc nghỉ phép thì cứ từ từ, lấp đầy cái bụng trước đã."
Vừa nghĩ đến đó, bên ngoài lều trại vang lên một giọng nói lớn.
"Cô Hạ này, cậu Hòa Chương nhà mấy người vẫn chưa dậy à? Hai ngày nữa là chúng ta phải ra biển xa rồi đấy." Từ ngoài liều trại, giọng nói nhọn hoắt lại vang lên, nghe còn có chút như đang hả hê khi thấy người khác gặp khó khăn.
"Không đâu, Hòa Chương mấy ngày nay không được khỏe, nên để thằng bé ngủ thêm nhiều một chút. Thằng bé là nhân tài trong việc nghiên cứu khoa học, sau này chắc chắn sẽ có thể được quyền cư trú vĩnh viễn..." Một người phụ nữ trong lều trại đáp lại một cách kiêu ngạo, nhưng cố ý hạ thấp giọng, rõ ràng là không muốn gây ồn cho người trong liều.
"Nghiên cứu khoa học à, việc này tốn tiền lắm đấy" Người kia vẫn nói với giọng điệu chế giễu, "Vậy cậu Hòa Chương nhà cô đã thi đậu đại học chưa?"
"Hòa Chương năm nay thi phát huy không được tốt, chỉ thiếu một chút điểm nữa thôi, học lại một năm chắc chắn sẽ đỗ." Mẹ của Hạ Hòa Chương nói một cách tự tin, rõ ràng bà tin rằng điều đó là đúng. Trong lúc hai người đang nói chuyện, tiếng bước chân của một người khác ngày càng rõ ràng, và Hạ Hòa Chương nhanh chóng nhận ra người đến gần đó là ai.
"Cô Vinh à, cô định đi bến tàu sao? À mà, cậu Vinh Luật nhà cô thi thế nào rồi?" Người kia không chê chuyện lớn mà lại hỏi, rõ ràng là rất thích bàn tán về những chuyện gia đình người khác. Nhà họ Vinh và nhà họ Hạ thường xuyên được mọi người đem ra so sánh, bởi vì con cái của hai nhà đều cùng tuổi và hơn thế đều rất giỏi giang. Dù không thích Hạ Hòa Chương, nhưng thành tích thi cử của cậu ta cũng luôn luôn ổn định không hề kém.
"Tiểu Luật còn chưa nói chuyện này với chúng tôi. Tôi còn có việc phải làm, dì Lý, cô Hạ hai người cứ từ từ nói chuyện nhé." Giọng nói của con dâu nhà họ Vinh vang lên, rất nhẹ nhàng và từ tốn, khác hẳn với giọng nói lớn tiếng của mẹ Hạ và bà Lý. Sau đó, mẹ Hạ và người được gọi là dì Lý bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau, có vẻ như sọ bị người kia nghe thấy nên cố ý nhỏ giọng rất nhiều.
"Hòa Chương chúng tôi thi chưa đậu, Tiểu Luật nhà họ Vinh hắn chắc chắn cũng chưa đậu, có gì mà phải ngại ngùng nói chứ."
"Cái gì mà gia đình dòng dõi thư hương, bây giờ là thời đại nào rồi!? Ra vẻ thanh cao như vậy làm gì!" Bà Lý tỏ ra rất bực bội vì không xem được trò vui.
"Đúng rồi, không giống như Hòa Chương nhà chúng tôi, người thông minh không cần phải nói nhiều, cũng không bao giờ phải tỏ ra mình hơn người." Mẹ Hạ đồng ý với ý kiến của bà Lý.
Trong lều trại Thiên Thu (tức Hạ Hòa Chương) không khỏi đỏ mặt. Nói đúng ra thì những thành tích tốt trước đây của Hạ Hòa Chương đều là nhờ gian lận mà có. Trong kỳ thi đại học, với sự giám sát chặt chẽ, cậu ta không có cơ hội gian lận nữa. Vì vậy, sau khi thi xong, hắn liền giả vờ như bị sốc nặng, tâm trạng sầu lo mà nói rằng do mình quá căng thẳng nên mới thi không được. Thấy cậu ta như vậy, gia đình Hạ đâu còn dám hỏi gì nữa, ngược lại còn liên tục an ủi và hứa sẽ cho cậu học lại. Phải biết rằng, trong hoàn cảnh khó khăn như hiện nay, việc học hành là một điều xa xỉ. Một nhà ba người họ Hạ phải làm việc cật lực cả ngày cả đêm mới có thể miễn cưỡng lo cho được chi phí học hành của một mình Hạ Hòa Chương.
Bà dì Lý rõ ràng đã bị cách chiều chuộng con của mẹ Hạ làm cho ngạc nhiên mà nghẹ họng, đứng hình một lúc. Chưa kịp để bà ấy xắp xếp lại ngôn ngữ để nói gì thì cánh màn trại đã bị kéo ra, Hạ Hòa Chương với vẻ mặt lười biếng đi ra, vừa đi vừa kêu to: "Mẹ, con đói rồi, có gì ăn không?"
Thấy vậy, mẹ Hạ lập tức đi tìm đồ ăn cho con trai mà không còn để ý đến bà Lý nữa. Bà Lý mỉm cười nửa miệng, cảm thấy gia đình họ Hạ thật sự quá mức nuông chiều con, coi một chàng trai 18 tuổi như một đứa trẻ mà nuôi dưỡng, còn hận không thể bưng bát dâng tới tận miệng đút ăn. Nhưng thật nhanh sau, bà ta đã bị cả một chén tràn đầy thịt gà hầm mà mẹ Hạ đem ra hấp dẫn sự chú ý, không nhịn được nuốt nước miếng khi ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của thịt gà hầm và nói: "Cô Hạ ơi, nhà cô hầm thịt gà à, nghe thơm quá! Tiểu Hàn nhà tôi đã nửa năm không được ăn thịt gà rồi, gầy nhom đến mức chỉ thầy mỗi xương."
Ý định của bà Lý rất rõ ràng, bà ta muốn xin một ít thịt gà mang về.
"Mẹ ơi, thịt gà này hầm ngon quá! Không cháy một chút nào cả! Da gà tan chảy trong miệng, còn cái nấm hương này đều thấm đượm hết vị ngọt của nước dùng, thơm quá!" Thiên Thu ánh mắt sáng rực lên khi ăn thịt gà. Cậu không ngờ trong cái thế giới tận thế này, ấy vậy mà vẫn còn có thể ăn được món ngon được như thế!
"Thật không? Mẹ 5 giờ sáng đã dậy hầm rồi, anh con và ba con ăn không nhiều, để dành lại hết cho con ăn đấy. Ngon thì cứ ăn thật nhiều nhé, chuyện ra biển và học để thi lại con không cần quá lo lắng trong lòng, sức khỏe mới là quan trọng nhất!" Mẹ Hạ rất vui khi thấy con trai mình thích món ăn và đồng ý với kỹ năng bếp núc của mình. Vẫn là con trai Hòa Chương hiểu chuyểnn, khác hẳn với chồng và con trai lớn chỉ biết ăn và ăn, thường còn kén cá chon canh. Đều uổng phí gà của bà!
"Cô Hạ nấu ăn ngon quá, không giống tôi nấu cái gì cũng chỉ có một vị. Giá mà tiểu Hàn con tôi được nếm thử tay nghề của cô thì may mắn quá." Bà Lý cảm thấy mình bị xem nhẹ nên vội vàng lên tiếng.
Mẹ Hạ nghe vậy thì cười tươi mà quay đầu lại. Theo bản năng Thiên Thu cũng ăn nhanh hơn để giữ lại phần thịt gà của mình. Kết quả là nghe được mẹ Hạ nói với bà Lý: "Có gì đâu mà ngại chứ, nhà cô khi nào làm thịt gà thì cứ bảo tôi một tiếng. Hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà. Nếu cô thấy ngại quá thì lúc đó cho tôi mấy cái xương về nấu canh cũng được. Thời buổi này ai cũng khó khăn, tôi đâu có tham của thịt gà của nha cô đâu mà sợ "
Mấy câu nói nhẹ nhàng mà dứt khoát của mẹ Hạ đã khiến bà Lý không thể mở miệng xin thịt gà thêm được nữa. Mặt bà Lý hết đỏ lên rồi lại tím tái, cuối cùng chỉ biết cười gượng và nói: "Đúng là vậy, cô Hạ nói rất đúng. Tôi ở đây cũng được một thời gian rồi, Tiểu Hàn nhà tôi chắc đang quậy phá lên rồi, giờ tôi đi về đây nhé!"
Thấy bà Lý xám xịt đi rồi, mẹ Hạ mới hừ một tiếng và nói: "Hừ, tưởng nhớ con trai tôi lắm à, hóa ra là tham muốn thịt gà của tôi."