Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 4: Thỉnh cầu (2)

Quả đúng như dự đoán, lúc Hoàng đế vừa mới bước vào thiên điện đã thấy Thường Vũ vội vã chạy ra ngoài, thậm chí suýt chút đâm sầm vào người Hoàng đế.

“Hốt hoảng như thế còn ra thể thống gì hả?” Đức công công giật cả mình, lập tức mắng.

Hoàng đế khoát tay ra hiệu Đức công công đừng lên tiếng, bởi vì ông nhận ra người trước mặt chính là đại thái giám bên cạnh Mộ Ly Phong, đích thân hỏi: “Có phải Ly Phong xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Hồi bẩm bệ hạ, công tử nhà nô tài hình như phát sốt.”

Hoàng đế chau mày ra lệnh: “Đi gọi thái y nhanh lên, bảo người đứng đầu Thái Y Viện đích thân đến.”

“Vâng.” Thường Vũ vội vàng đáp ứng, hấp tấp chạy đi.

Hoàng đế đi đến phía trước giường nhỏ nhìn Mộ Ly Phong đang nằm co ro trong chăn, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một vầng đỏ, nhưng tuyệt nhiên không giống bộ dáng hồng hào khỏe mạnh. Hoàng đế đưa tay sờ trán Mộ Ly Phong, nhiệt độ nóng đến suýt làm phỏng tay ông, xem ra từ lúc đứng bên ngoài đã bắt đầu phát sốt.

“Như này là xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Hoàng đế thoáng chốc xụ xuống, ánh mắt ác liệt quét về phía Đức công công.

Đức công công vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Bệ hạ tha tội, là do nô tài không chăm sóc kỹ Hoài Vương điện hạ.”

“Cữu cữu.” Mặc dù Mộ Ly Phong đang nhắm mắt, nhưng vẫn chưa ngủ say. Y nghe tiếng Hoàng đế bắt đầu nổi giận bèn vội vàng mở mắt ra, đưa tay kéo nhẹ vạt áo của ông.

Hoàng đế quay đầu nhìn y: “Ngươi đừng gấp, thái y một lát sẽ đến ngay.”

“Vâng…” Mộ Ly Phong cố gắng trừng to hai mắt để cho bản thân tỉnh táo hơn, y nói: “Cữu cữu, chuyện này không liên quan đến Đức công công, là do Ly Phong không hiểu chuyện cứ muốn đứng ở bên ngoài chờ ngài. Vẫn nhờ Đức công công khuyên nhi thần vào nhà, ngài không nên trách ông ấy.” Vì Hoàng đế yêu thương Mộ Ly Phong, nên đặc biệt cho phép y xưng “nhi thần” như các hoàng tử khác.

“Thôi, ngươi đứng dậy đi.” Hoàng đế trợn mắt nhìn Đức công công một cái.

Mỗi lần Mộ Ly Phong bị bệnh, Hoàng đế đều không đành lòng làm trái ý của y, chủ yếu vì không muốn để những chuyện nhỏ nhặt làm Mộ Ly Phong phiền lòng. Vốn dĩ Hoàng đế cũng không phải người có tâm địa sắt đá, thế nên càng không thể làm gì với y.

Nhìn Mộ Ly Phong cười tươi rói với mình, nhất thời Hoàng đế cảm thấy bản thân lại bị y nắm thóp, nhưng cũng không thể nói được nửa lời, chỉ đành bất lực trách nhẹ: “Tên nhóc xảo quyệt nhà ngươi.” Hoàng đế nhét tay của Mộ Ly Phong về lại trong chăn, nói tiếp: “Nghe lời, nếu nhiễm lạnh thì đừng nên hở chút là đưa tay ra ngoài.”

“Vâng.” Mộ Ly Phong hơi rút người vào chăn, tiếp đến không nhịn được thay Thái tử cầu xin tha thứ: “Cữu cữu, tính khí của biểu huynh quật cường, ngài không cần so đo với huynh ấy. Vừa nãy, huynh ấy cũng đã nói với ta, sau này sẽ không chọc ngài tức giận nữa. Nếu không, hay là cữu cữu cho huynh ấy quỳ ở bên trong điện được không? Bên ngoài quá lạnh.”

Hoàng đế hừ mạnh một tiếng: “Để cuồng phong ở bên ngoài thổi cho nó tỉnh ra.”

Song, mặc dù Hoàng đến ngoài miệng nói vậy, nhưng chỉ cần nhìn thấy biểu cảm của Mộ Ly Phong hiện lên vẻ đau lòng, ông lại không chịu được mà thỏa hiệp, nghiêng đầu phân phó Đức công công: “Được rồi, được rồi, ngươi mau truyền lời bảo Thái tử đi về nghỉ ngơi, chuyện phạt quỳ cứ như thế là được. Ngày sau nếu còn tái phạm, trẫm nhất định sẽ tăng gấp đôi hình phạt.”

“Vâng! Nô tài lập tức đi truyền chỉ!” Đức công công vội vàng đáp ứng, vô cùng vui mừng đi ra ngoài tuyên chỉ.

Đúng lúc này, thái y cũng chạy đến, nhưng không phải là người đứng đầu Thái Y Viện, mà là thái y do Đức công công sai người mời đến trước khi Hoàng đế cho gọi, cũng là thái y chuyên bắt mạch chữa trị cho Mộ Ly Phong hàng năm. Người nọ vừa tiến vào, trước tiên hành lễ với Hoàng đế, sau đó cũng không chờ được người bên trên gọi dậy, trực tiếp đứng lên đi tới giường nhỏ bắt mạch cho Mộ Ly Phong. Việc này diễn ra không chỉ một lần, Hoàng đế nhìn mãi cũng thành thói quen, nhích sang một bên chừa vị trí cho thái y thuận tiện kiểm tra.

“Hồi bẩm bệ hạ, Vương gia bị nhiễm phong hàn, uống hai đơn thuốc lại nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe là được. Chẳng qua là sau này cần cẩn thận nhiều hơn, đừng để bị lạnh nữa. Thân thể xương cốt của Vương gia vốn dĩ yếu ớt, bệnh tái lại nhiều lần e rằng sẽ không chịu nổi.”

Hoàng đế nghe xong khoát tay ra hiệu cho thái y lui xuống bốc thuốc, sau đó nhăn mặt dữ tợn nhìn về phía Mộ Ly Phong: “Ngươi nghe chưa? Nếu lần tới lại không coi sức khỏe của mình ra gì, trẫm sẽ cấm túc ngươi, đỡ cho ngươi chạy loạn khắp nơi.”

“Nhi thần biết sai rồi.” Mộ Ly Phong ngoan ngoãn nhận sai, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Hoàng đế, khiến cho Hoàng đế dù cố gắng đến mấy cũng không thể giữ vững hình tượng uy nghiêm của bản thân. Hơn nữa, Hoàng đế cũng sợ sẽ dọa y nên chỉ đành thả lỏng sắc mặt.

Vào năm Mộ Ly Phong tròn năm tuổi, phụ thân qua đời, Trưởng công chúa vì đau lòng quá độ nên không bao lâu sau cũng rời đi, để lại một mình Mộ Ly Phong yếu ớt bơ vơ. Hoàng đế vẫn luôn yêu thương đứa cháu này của mình, vì vậy dứt khoát đón người vào cung nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Hoàng hậu.

Thế nhưng, sau đó bởi vì cảm thấy Hoàng hậu thiên vị, Hoàng đế bèn trực tiếp đưa Mộ Ly Phong đến Tử Thần Cung tự mình nuôi dạy, chẳng qua là cho dù ông làm gì cũng đều có cảm giác vẫn còn nợ y. Nhiều năm trôi qua như vậy, Hoàng đế vừa là phụ thân, vừa là mẫu thân của Mộ Ly Phong, đích thân nuôi lớn y, trong lòng ông đã không còn xem Mộ Ly Phong chỉ là ngoại sanh*, mà y so với hoàng tử thân sinh của Đế vương còn thân thiết hơn.

(*): con của chị / em gái.

Đến khi Mộ Ly Phong được mười tuổi thì dọn đến Trọng Hoa Cung vốn dành của hoàng tử, về sau vì bận rộn việc triều chính nên Hoàng đế lơ là với y hơn. Hiện tại, thân thể của Mộ Ly Phong kém như vậy không khác gì việc điều dưỡng trong mấy năm qua là phí công vô ích.

Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy người có lỗi là mình, thậm chí đã từng nghi ngờ phải chăng người trong hậu cung đã ra tay với Mộ Ly Phong. Nếu không, cho dù sức khỏe của Mộ Ly Phong bẩm sinh yếu ớt, cũng không đến nỗi qua bao nhiêu năm, cơ thể vẫn không có bất kỳ khởi sắc nào.

Hoàng đế âm thầm ghi nhớ việc này ở trong lòng, dự định sau khi trở về sẽ sai ám vệ tra xét mọi chuyện thật cẩn thận.

“Bệ hạ, Thái tử có chuyện cầu kiến.” Đức công công đi vào truyền lời: “Thái tử muốn đến thăm Vương gia một chút, ngài ấy nói không yên tâm thân thể của Vương gia.”

Hoàng đế im lặng một lát rồi nói: “Cho nó vào đi.”