Thấy Mộ Ly Phong cứ nhìn chằm chằm mình mà không nói lời nào, Thái tử cảm thấy sắp không duy trì được bộ dáng dửng dưng của bản thân nữa rồi. Hắn có chút lúng túng di chuyển tầm mắt, trên mặt hiện lên biểu cảm hối hận, thấp giọng nói với Mộ Ly Phong: “Hiện tại cô biết sai rồi, cô không ngờ việc làm lần này của mình đã liên lụy đến ngươi. Từ nay về sau, cô sẽ không chống đối với phụ hoàng nữa.”
Thái tử nói ra câu trước hoàn toàn là lời thật lòng, nhưng câu tiếp theo lại có hơi qua loa lấy lệ. Mộ Ly Phong nghe xong càng bất đắc dĩ hơn, chẳng qua là nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, những lời khuyên nhủ của y cũng chỉ đành đợi đến khi trở về tẩm cung mới có thể nói. Việc quan trọng nhất bây giờ chính là khiến Hoàng đế nguôi giận.
Đúng lúc này, Đức công công dẫn theo tiểu thái giám đi tới dâng áo choàng và lò sưởi cầm tay, cũng bưng trà nóng qua đưa cho Mộ Ly Phong. Đức công công không ngừng khuyên Mộ Ly Phong đến thiên điện để nghỉ ngơi, nhưng y chỉ khéo léo từ chối, sau đó ngồi xổm xuống đút trà nóng cho Thái tử.
“Vương gia! Vương gia!” Đức công công gấp đến độ xoay vòng vòng: “Xin ngài hãy quan tâm đến thân thể của bản thân một chút ạ! Nếu lỡ như ngài ngã bệnh sẽ không còn ai có thể giúp điện hạ cầu xin Hoàng thượng.”
Mộ Ly Phong nghe xong có hơi do dự liếc nhìn Đức công công đang luống cuống sốt ruột đến đổ mồ hôi hột. Lời ông ấy nói rất có lý, hơn nữa nếu cứ tiếp tục thế này làm mọi người khó xử thì cũng không hay. Vì vậy Mộ Ly Phong tạm lùi một bước: “Ta đút biểu huynh uống trà xong sẽ đi thiên điện ngay.”
“Vâng! Như vậy cũng được, như vậy cũng được!” Đức công công thở phào nhẹ nhõm, lập tức vội vàng gật đầu.
Mặc dù Hoàng đế phạt Thái tử quỳ gối, thế nhưng lại chưa từng nói không cho phép Thái tử uống chút trà nóng. Hơn nữa, đây chính là do đích thân Hoài Vương điện hạ đút, chắc hẳn Hoàng đế cũng sẽ không so đo.
Thái tử vốn dĩ muốn tự mình uống, nhưng đứng trước Mộ Ly Phong, hắn cũng chỉ đành ngoan ngoãn nuốt vào từng ngụm từng ngụm trà do y đưa đến. Kế tiếp, Thái tử buộc phải nhận lấy áo choàng và lò sưởi cầm tay mà Mộ Ly Phong nhét cho thì mới có thể tiễn vị đệ đệ cố chấp này rời khỏi.
Mộ Ly Phong đi đến trước cửa thiên điện, đột nhiên cảm thấy cả người hơi choáng có chút đứng không vững. Hai đại thái giám đứng ngay sau lưng thấy thế vội vàng đỡ lấy Mộ Ly Phong, tránh cho y ngã xuống.
Trong lúc nhất thời, Đức công công đi theo cảm thấy cả người rét lạnh, trái tim đập loạn xạ, hoang mang kêu hai tên thái giám đỡ người đi vào phòng, lột áo choàng trên người Mộ Ly Phong rồi đặt y lên giường ủ trong chăn ấm. Thiên điện này là nơi Đế vương dùng để nghỉ ngơi lúc bình thường, thế nên bên trong phòng vừa may có sắp xếp giường nhỏ, nếu không thì e rằng sẽ gặp chút phiền toái.
“Hai ngươi ở lại nơi này hầu hạ Hoài Vương gia, chúng ta ra ngoài cho người đi mời thái y đến. Nếu có gì cần thì lập tức phân phó cho tiểu Viễn tử đang canh gác bên ngoài điện, có biết chưa?”
Sau khi vội vã dặn dò một câu, Đức công công ba chân bốn cẳng chạy đến phòng trà bưng một ít trà nóng, lại nhanh chóng xoay người đi gõ cửa Ngự Thư Phòng: “Bệ hạ, nô tài xin phép vào đổi một chút trà nóng cho ngài ạ.”
Trong lòng Đức công công thấp thỏm không yên, rất sợ chọc Đế vương nổi giận. Cũng may trong phòng chẳng qua chỉ lặng im một lúc rồi vang lên âm thanh đầy uy nghiêm: “Vào đi.”
“Vâng ạ.” Đức công công thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đẩy cửa đi vào, dè dặt đổi tách trà giúp Hoàng đế. Ngay khoảnh khắc này, ngược lại ông ấy càng không dám lên tiếng dù chỉ một câu, đành bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi mấy lần trước mặt Hoàng đế.
“Muốn nói cái gì thì lập tức nói ra.” Thật ra, Hoàng đế vẫn luôn là minh quân nhân từ, rất ít khi tùy tiện phát cáu. Mặc dù vẻ mặt uy nghiêm, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ trút giận lên người khác.
Đương nhiên Đức công công đoán được điểm này, nên mới dám bày ra dáng vẻ thấp thỏm có chuyện muốn nói như vừa rồi. Được Hoàng đế ra lệnh, Đức công công vội vàng trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, Hoài Vương điện hạ đến, tính tới bây giờ đã sắp hơn một khắc đồng hồ. Hoài Vương điện hạ sợ ngài còn tức giận nên không dám đi vào quấy rầy. Nô tài thấy gió bên ngoài lạnh lẽo, vì vậy tùy tiện làm chủ khuyên Vương gia đi đến thiên điện để nghỉ ngơi.”
“Ly Phong đến rồi à?” Nghe nhắc đến Mộ Ly Phong, trên gương mặt u ám của Hoàng đế cuối cùng mới lộ ra một nụ cười, nhưng vẫn cố ý tiếp tục xụ mặt, nói: “Nó lại đến để cầu xin trẫm tha thứ cho Thái tử chứ gì? Hành động này ngược lại là huynh đệ tình thâm.”
Trên thực tế, Hoàng đế thích nhất chính là nhìn thấy các nhi tử huynh hữu đệ cung*, trong lòng luôn thầm mong bọn họ đừng vì quyền thế mà khơi dậy mâu thuẫn.
(*): anh em hòa thuận, tôn kính, giúp đỡ lẫn nhau.
Đức công công liên tục cười xòa: “Bệ hạ quả nhiên liệu sự như thần, Vương gia luôn coi trọng hiếu đạo và tình huynh đệ, bất luận là bệ hạ hay Thái tử, ngài ấy cũng đều quan tâm lo lắng. Giống như mới vừa rồi, Vương gia còn bảo nô tài khuyên nhủ bệ hạ chớ tức giận quá độ khiến cơ thể khó chịu. Thế nên nô tài nghĩ, chắc hẳn Vương gia sợ bệ hạ và Thái tử cãi nhau làm rạn nứt tình phụ tử, cho nên mới phải vội vội vàng vàng chạy tới đây.”
Hoàng đế bị Đức công công dụ dỗ một phen đến nỗi trong lòng cảm thấy có chút thư thái, thế nhưng ngoài mặt vẫn cứ cố ý kiêu ngạo trách móc đôi câu: “Lão già nhà ngươi thật là hiểu biết nhiều đó, việc gì vô miệng ngươi cũng biến thành chuyện tốt. Miệng lưỡi trơn tru, trẫm phạt ngươi hôm nay không được dùng trà chiều.”
Cái gọi là “trà chiều” chính là đủ loại điểm tâm do phi tần ở các cung đưa đến Ngự Thư Phòng vào mỗi ngày. Hoàng đế lớn tuổi đã ngán ngẩm với mấy chiêu trò tranh sủng của đám người hậu cung này từ lâu, cho nên những thứ được đem đến đều ban thưởng xuống dưới.
Đức công công thân là Đại nội tổng quản, mỗi lần Hoàng đế ban cho điểm tâm đều là ông ấy ăn đầu tiên, ăn đến mức mấy năm gần đây thân người ngày càng phát phì, nhìn vào trông rất thú vị.
“Tạ bệ hạ nương tay tha cho nô tài.” Đức công công phối hợp với màn ra vẻ của Hoàng đế một phen, chọc cho Hoàng đế phải cười to ha hả, ngay cả biểu cảm u ám trước đó cũng biến mất.
“Được rồi, được rồi. Trẫm đến gặp Ly Phong một chút. Cái thân thể xương cốt đó của nó như thế mà còn chạy lung tung, trở về lỡ như bị bệnh lại làm nũng than khó chịu với trẫm, thật là không khiến trẫm yên tâm.” Hoàng đế vừa nói vừa nhanh chóng nhấc chân bước ra ngoài.
Đức công công nghe xong cảm thấy không nói nên lời, bởi vì ông ấy chưa từng nhìn thấy cảnh tượng Hoài Vương làm nũng với bệ hạ. Mộ Ly Phong từ nhỏ đã khôn khéo hiểu chuyện, bị bệnh khó chịu cỡ nào cũng đều chưa bao giờ khóc nháo, khiến người khác đau lòng xót xa.
Chẳng qua Hoàng đế cứ mãi thích tự suy diễn dáng vẻ đứa nhỏ mà mình yêu thương sẽ nũng nịu, dựa dẫm vào mình. Đức công công nhìn thấy suốt bao nhiêu năm nay nhưng vẫn không dám nói ra lời thật đả kích trái tim Đế vương.
Thế nhưng, tình trạng hiện tại của Mộ Ly Phong có hơi không được tốt, hy vọng sau một trận dày vò lần này, y sẽ không ngã bệnh. Đức công công một bên lo lắng nghĩ, một bên âu sầu vì biết rõ bản thân chỉ đang nằm mơ giữa ban ngày. Với thân thể kia của Mộ Ly Phong, đứng trong gió lạnh mà không sinh bệnh mới là lạ đó.