Thúy Thúy thế nào cũng không nghĩ tới, vị di nương này lại khác hẳn với những người trước đây. Những việc Vân Đái làm bây giờ, tất cả đều là để cố gắng chụp một chiếc “mũ xanh” cho gia chủ.
Hai ngày tiếp theo, Vân Đái tập trung tinh thần làm một chiếc túi thơm, thêu hoa văn trên đó vô cùng tinh xảo.
Đang lúc nhét hương liệu vào trong túi, Thúy Thúy mặt mày hớn hở chạy vào, nói: “Vừa rồi tiểu nha hoàn hầu trong thư phòng đến báo, nói chén nước mơ lạnh mà người mang đến mấy hôm trước được gia chủ thích lắm. Gia chủ bảo di nương làm thêm một phần nữa mang tới.”
Nghe vậy, Vân Đái ngẩn người, nhớ lại chuyện hôm đó, rõ ràng nàng làm nước mơ chua đến mức chính mình còn không chịu nổi.
Vậy mà nước mơ chua như vậy lại hợp khẩu vị của gia chủ sao?
Thúy Thúy không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ cho rằng nàng phản ứng chậm, liền kéo nàng đi xuống nhà bếp làm thêm một chén nước mơ.
Sau đó, Thúy Thúy theo Vân Đái đến thư phòng, nhưng nha hoàn ngoài cửa ngăn Thúy Thúy lại, chỉ cho một mình Vân Đái vào trong.
Vân Đái đành một mình bưng nước mơ vào phòng.
Trong phòng vẫn là Diệp Vinh Xương ngồi đó.
Phải nói rằng bây giờ mặt mũi Diệp Vinh Xương đã dày hơn trước rất nhiều.
Hôm đó, chén nước mơ Vân Đái đưa lên đã được ông chuyển cho gia chủ, nhưng gia chủ không uống một ngụm nào, còn bảo ông mang đi.
Đúng lúc đó, ông đang khát nước, bèn tiện tay uống thử một ngụm.
Không ngờ chén nước mơ ấy lại chua đậm đà, đúng chuẩn hợp khẩu vị của kẻ nghiện chua như ông, khiến ông uống một hơi cạn sạch, cảm giác thật sự vô cùng tuyệt vời.
Mới chỉ vài ngày trôi qua, khi đang xem sổ sách, bỗng dưng ông lại thèm cái vị ấy, nghĩ tới nghĩ lui, liền bảo tiểu di nương mang thêm một chén tới. Ông cũng không có ý uống không của người ta, đợi sau này giải thích hiểu lầm xong, ông sẽ nói vài lời tốt đẹp trước mặt gia chủ, giữ nàng lại trong phủ, cũng coi như không phụ lòng nàng.
Khi Vân Đái vào phòng, nhìn thấy ông lại có chút chột dạ.
Đặt chén nước xuống, nàng khẽ nói:
“Hương vị vẫn giống lần trước, không biết có vừa miệng hay không.”
Diệp Vinh Xương dù gì cũng là quản sự trong phủ, người khác thấy ông đều rất kính cẩn, bởi vậy ông cảm thấy thái độ dè dặt của Vân Đái cũng rất hợp tình hợp lý.
“Di nương làm nước mơ thật khéo, rất hợp khẩu vị của ta.” Diệp Vinh Xương cầm muỗng sứ trắng khuấy lên, nếm thử một ngụm, quả nhiên hương vị y như lần trước.
Bên ngoài, Thúy Thúy vừa hé mắt nhìn vào trong, đã ngây ra như tượng. Một nha hoàn bên cạnh cười hì hì, ghé sát tai cô nói gì đó, khiến sắc mặt cô càng thêm cứng đờ.
Nha hoàn kia nói: “Ngươi cũng biết tính tình gia chủ mà, ngài làm việc chẳng theo quy củ gì cả, ngài thích thế nào thì cứ làm thế ấy.”
Thúy Thúy cắn môi, không đáp lại.
Khi Vân Đái từ trong phòng bước ra, Thúy Thúy đã mang vẻ mặt đầy lúng túng.
Vân Đái nghi hoặc hỏi: “Gia chủ vốn thích ăn chua sao?”
Thúy Thúy ấp úng: “Chắc là vậy, nô tỳ cũng không rõ lắm.”
Suy nghĩ một chút, cô lại nói với Vân Đái: “Chỉ là gia chủ từ trước đến giờ vốn là người hành xử tùy ý, có lúc thì rộng lượng bao dung, dù di nương có làm sai chuyện gì, ngài cũng chưa từng trách phạt ai. Nhưng ngược lại, có lúc ngài làm chuyện quá đáng, cũng không bao giờ tự thấy mình sai. Di nương sau này chắc phải thông cảm cho ngài.”
Lời này nghe thật kỳ lạ.
Vân Đái nghĩ thầm, gia chủ dù làm gì sai, nàng là một di nương thấp kém, làm gì có tư cách để thông cảm hay không?
Nhưng việc Thúy Thúy nhắc đến gia chủ là người rộng lượng cũng rất phù hợp với kế hoạch của Vân Đái.
Vân Đái chỉ mỉm cười: “Ta hiểu rồi.”
Đợi đến lúc nàng thoát khỏi cơn ác mộng, chắc chắn sẽ cảm tạ lòng rộng lượng của gia chủ. Trước lúc đó, nàng quyết không bận tâm những chuyện ngoài lề nữa.
Chính vì sự thân thiện đột nhiên xuất hiện từ Diệp Vinh Xương đã khiến Vân Đái những ngày sau đó thêm phần căng thẳng.
Đặc biệt, mỗi ngày Thúy Thúy lại nhiệt tình dò hỏi, nói rằng gia chủ đã xử lý xong công việc gần đây, e rằng rất nhanh sẽ đến Nhàn Thủy Uyển.
Điều này khiến Vân Đái càng không dám chần chừ thêm.
Chiều hôm đó, Vân Đái đi tới chuồng ngựa, muốn gặp mặt mã nô kia.
Nào ngờ, khi nàng đến nơi, trong chuồng ngựa chỉ có mấy con ngựa, không thấy bóng dáng ai cả.
Vân Đái đợi một lúc, nhưng lại thấy hai bà ma ma đi ngang qua.
Thấy nàng, hai ma ma liền hỏi han: “Di nương đến đây làm gì vậy? Nơi này vừa bẩn vừa hôi mà.”
Vân Đái cố gắng giữ vẻ tự nhiên, lấp liếʍ một cách gượng gạo, nhỏ giọng nói: “Ta đi bộ mỏi chân quá, nên ngồi đây nghỉ một lát.”
Hai ma ma nhìn làn da trắng trẻo mềm mại của nàng, lại khuyên: “Vậy di nương nghỉ xong thì mau về đi, lát nữa muỗi nhiều cắn di nương, để lại sẹo thì không hay đâu.”
Đợi hai ma ma kia đi khỏi, Vân Đái vẫn kiên nhẫn chờ đến khi trời tối, nhưng vẫn không thấy mã nô kia xuất hiện.
Lòng nàng bỗng cảm thấy trống rỗng, nghĩ tới ánh mắt của đối phương, lại tự nhủ có lẽ người ta không muốn để ý đến mình.
Hôm sau, Vân Đái không lại gần chuồng ngựa nữa, mà chọn một cái đình cao hơn, ngồi trong đó nhìn về phía chuồng ngựa, như vậy cũng đỡ bị người khác chú ý.
Thế nhưng, kết quả vẫn chẳng khác gì hôm trước, nàng vẫn không gặp được người đó.
Đang lúc thất vọng, nàng xoay người lại thì thấy ở góc tường phía Tây có một con ngựa đen lớn đang cúi đầu ăn cỏ.
Lòng nàng bỗng tràn ngập vui sướиɠ.
Chẳng phải đó chính là con ngựa đen hôm trước người làm ngựa kia chăm sóc sao?
Vân Đái đi tới, quả nhiên thấy người làm ngựa đang đứng bên tường, dắt con ngựa đen ấy.
“Ta hôm qua tới chuồng ngựa tìm ngươi, nhưng không gặp. Không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây. Gần đây ngươi bận lắm sao?” Nàng nắm chặt tay áo, trong mắt vừa có nét thẹn thùng, vừa có chút vui mừng.
Diệp Thanh Tuấn thoáng liếc nàng bằng ánh mắt hờ hững.
Hắn không biết mình bận hay không, nhưng cảm thấy nàng thì đúng là rất bận.
Hôm qua hắn nghe nói nàng vì lấy lòng “gia chủ họ Diệp” mà còn đặc biệt mang chén nước mơ cho Diệp Vinh Xương, hắn chỉ nghĩ nàng đang toàn tâm toàn ý muốn dựa dẫm vào gia chủ, cũng xem như một di nương có chí tiến thủ.
Không ngờ sau lưng, nàng vẫn còn nhớ tới một “mã nô” như hắn?
Diệp Thanh Tuấn không nói gì, Vân Đái cũng không cảm thấy đó là thái độ lạnh nhạt. Nàng khẽ nói: “Ta biết ngươi là người câm, nên hôm đó mới không trả lời ta đúng không... Chỉ tiếc là ta chưa kịp giải thích, hôm đó ta chỉ tình cờ đi ngang qua, không phải cố ý trốn ở đó để lén nhìn ngươi đâu...”
Nói xong, mặt nàng lại không kìm được mà đỏ bừng. Hắn thật sự rất đẹp, dù sau này không nói được lời nào, nàng vẫn cảm thấy có thể chấp nhận. So với các cô gái khác muốn lấy người chồng thật thà, thực tế, Vân Đái lại chỉ dừng ở mức nhìn mặt để chọn.
Nghe xong lời giải thích này, Diệp Thanh Tuấn cũng không định phản bác gì.
Vân Đái nhớ ra túi thơm mình định tặng, liền mò vào túi áo, nhưng chỉ thấy trống không. Lúc này nàng mới nhớ ra mình quên mang theo.
Cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nàng nói với người trước mặt: “Ta vốn mang một thứ để tặng ngươi, nhưng lại quên ở phòng. Ngày mai lúc chạng vạng ngươi có thể đợi ta ở chuồng ngựa không?”
Ban ngày không chỉ nóng nực mà còn đông người qua lại, chạng vạng tối vừa mát mẻ, vừa không có việc gì bận, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi, rất tiện để nàng mang đồ tới cho hắn.
Nói xong, nàng liền chăm chú quan sát biểu cảm của hắn, thấy hắn vẫn không tỏ vẻ gì, lòng nàng càng thêm lo lắng, sợ rằng hắn sẽ lại không để ý tới nàng, xoay người bỏ đi như lần trước.
Đúng vào lúc thời gian im lặng của hắn kéo dài đến mức Vân Đái dần dần lộ ra vẻ thất vọng, nghĩ rằng hắn thật sự không muốn để ý tới mình, cuối cùng hắn cũng khẽ gật đầu, gần như không thể nhận ra.
Nếu không phải vì Vân Đái chăm chú nhìn không chớp mắt, suýt nữa nàng đã nghĩ mình nhìn nhầm.
Nàng vừa thẹn thùng vừa vui mừng nói:
“Vậy... vậy ngày mai ta sẽ lại đến gặp ngươi.”
Nói xong, nàng không dám nán lại lâu, vội xoay người rời đi.
Diệp Thanh Tuấn nhìn theo bóng nàng khuất dần, một lát sau, nét mặt bỗng lộ ra chút chế giễu.
Vậy là, giờ đây hắn không chỉ là một kẻ hèn mọn làm nghề chăm ngựa, mà còn là một tên câm đáng thương?
Ở một nơi khác, Diệp Vinh Xương sai người tìm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy Diệp Thanh Tuấn ở góc tường.
Khi rảnh rỗi, Diệp Thanh Tuấn có sở thích chăm sóc con ngựa đen của mình. Nghe nói con ngựa này được hắn nuôi từ nhỏ, tính ra đã hơn mười năm.
Khi Diệp Vinh Xương tìm thấy hắn, nhìn mấy khóm hoa quý năm ngoái được trồng ở góc tường giờ đã bị ngựa ăn trụi lủi, ông không khỏi cau mày.
Có bán con ngựa này đi cũng không bù lại nổi tiền mấy khóm hoa... Đúng là suy nghĩ của người giàu, khó mà hiểu được.
“Chuyện nợ nần của mấy quán rượu đó đều xử lý xong rồi. Sau đó, ta cũng đã sắp xếp vài gia nhân đáng tin đến tiếp quản.” Diệp Vinh Xương báo cáo vài cái tên, thấy Diệp Thanh Tuấn đều gật đầu đồng ý, mới thở phào nhẹ nhõm.
Giải quyết xong chuyện này, cuối cùng ông cũng có thể thoải mái hơn, không cần suốt ngày ngồi trong thư phòng của gia chủ mà lo đến rụng tóc nữa.
“Ta vẫn còn một việc muốn giao cho ngươi.” Diệp Thanh Tuấn bỗng nhiên nói.
Diệp Vinh Xương tưởng là chuyện quan trọng, lập tức nghiêm túc chờ nghe dặn dò.
Không ngờ, sau khi nghe Diệp Thanh Tuấn nói xong, cả người ông sững lại.
“Nghe rõ rồi chứ?” Diệp Thanh Tuấn thần sắc bình thản, không hề cảm thấy yêu cầu của mình có gì không ổn.
Diệp Vinh Xương nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp, khó nói thành lời, đáp: “Nghe rõ rồi.”
Khóe môi Diệp Thanh Tuấn hơi nhếch lên, cảm thấy những ngày tháng này cuối cùng cũng bớt tẻ nhạt.
Về phần Vân Đái, sau khi trở về đã tìm thấy túi thơm, nàng vuốt ve hoa văn trên đó, lòng lại trăn trở không biết ngày mai gặp hắn nên nói gì mới phải.
Nàng suy nghĩ miên man cả đêm, đến sáng hôm sau lại dậy rất sớm, còn cẩn thận lục tủ chọn một bộ váy mà mình rất thích để mặc.
Đợi cả ngày trời, cuối cùng cũng đến giờ hẹn, nàng mới mang theo túi thơm do chính tay mình làm đi ra ngoài.
Diệp Thanh Tuấn hôm qua đã đồng ý, hôm nay quả nhiên không thất hẹn.
Khi Vân Đái đến, hắn cũng đã có mặt ở đó.
“Này... cái này là tặng cho ngươi.”
Nàng cố gắng kìm nén sự ngượng ngùng trong lòng, đưa túi thơm tới trước mặt hắn.
Diệp Thanh Tuấn cúi mắt nhìn nàng.
Cô gái ở tuổi mười tám chưa từng trải qua chút phức tạp hay u tối nào của cuộc đời, ánh mắt trong veo tựa sương mù chỉ thể hiện ra tình cảm ngây thơ, thuần khiết.
Hắn đã gặp không biết bao nhiêu nữ nhân. Từ ngày đầu tiên Vân Đái xuất hiện trước mặt hắn, nàng luôn là một dòng suối trong vắt, có thể nhìn thấu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chỉ là, hắn chưa bao giờ thích những cô gái đơn giản như thế.
Hắn thích những người phụ nữ mang đến cho hắn “bất ngờ” hơn.