Mỗi Ngày Đều Muốn Chia Tay Nam Chủ

Chương 2: Hắn nghĩ rằng dưới lớp da người đẹp ấy, có thể ẩn giấu một trái tim phong lưu đa tình.

Thúy Thúy ủy khuất thì ủy khuất, nhưng cô vốn không phải dạng dễ bắt nạt. Khóc lóc đủ ở chỗ của Vân Đái, cô lập tức chạy đến phòng của đám người hầu, đem chuyện này kể cho mấy nha hoàn nghe.

Sau khi cô rời đi, Vân Đái ngược lại nghĩ đến một vài chuyện.

Vân Đái ngẩn người nhìn những chú chim nhỏ đang líu ríu nhảy nhót dưới mái hiên.

Nàng nghĩ ra một cách có thể giải quyết dứt điểm mọi chuyện.

Buổi tối, Vân Đái nằm trên giường một lúc. Trong phòng oi bức, lòng nàng lại canh cánh ý nghĩ ban ngày chợt lóe lên, khiến nàng càng thêm bứt rứt bất an.

Đã không ngủ được, nàng dứt khoát bò dậy.

Bên ngoài bầu trời đầy sao, vô số côn trùng ẩn nấp trong bụi cỏ kêu râm ran. Nếu không nhìn kỹ xung quanh, Vân Đái gần như nghĩ mình vẫn đang ở ngôi nhà vô ưu vô lo hồi còn ở thôn Hạnh.

Vân Đái đi ra ngoài, gió mát phả vào mặt, cảm giác dễ chịu khiến những bực bội trong lòng nàng cũng tan biến.

Bên ngoài tối đen như mực, may mà ánh trăng sáng tỏ. Nàng men theo con đường nhỏ đi dạo, cũng không đến mức đi lạc.

Nếu được chọn, Vân Đái thà ngủ ngoài trời, đối diện với trăng sáng sao nhiều mà chìm vào giấc ngủ.

Không biết nàng đã đi đến chỗ nào, chợt thấy trong bụi cỏ có một đốm sáng lập lòe.

Vân Đái đưa tay ra bắt, ống tay áo làm lay động cả đám cỏ, chỉ thấy một đàn đom đóm từ chỗ ẩn dưới bụi cỏ bay lên, mang theo ánh sáng lập lòe, bay ngược hướng nàng.

Vân Đái có chút tiếc nuối, nàng nhất thời hứng thú mới ra ngoài hóng mát, không nghĩ mang theo bình để bắt đom đóm chơi. Giờ đây, chúng ở ngay trước mắt, nàng lại sợ bóp chặt sẽ làm chúng chết, mất đi vẻ đẹp.

Nhưng dù không bắt, đàn đom đóm bay thành từng cụm trên không cũng là một cảnh đẹp hiếm thấy.

Đợi chúng chui vào bụi cỏ khác, bên tai đột nhiên vang lên tiếng động lạo xạo. Lú này nàng mới thu hồi ánh mắt.

Vân Đái ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy vào giờ này, trong chuồng ngựa vậy mà vẫn có người.

Lúc này, Vân Đái đang ẩn trong bóng tối, mà nơi người kia đứng lại đúng là chỗ ánh trăng chiếu rọi.

Từ góc độ của Vân Đái, chỉ thấy phần thân trên của người đàn ông ấy không mặc một mảnh vải nào. Ánh trăng như lớp sương bạc rơi trên vai và lưng trần khỏe khoắn của hắn... Vân Đái lần đầu tiên thấy thân thể của một người đàn ông, căng thẳng đến mức nuốt nước miếng.

Chỉ là tiếng nuốt nước miếng nho nhỏ này, lại khiến động tác của người đàn ông trong chuồng ngựa chợt dừng lại.

Đúng lúc Vân Đái nghi ngờ hắn có phải bị trẹo eo hay không, liền thấy hắn vẫn giữ nguyên tư thế cúi xuống múc nước, nhưng đầu lại quay về phía nàng đang ẩn nấp.

Vân Đái lập tức cả người run lên.

Nàng sợ người kia hiểu lầm mình có sở thích kỳ quái gì, vội vàng bước ra khỏi bóng tối.

Người đàn ông đứng thẳng lên, lộ ra vòng eo săn chắc và ngực rắn rỏi... Cuối cùng ánh mắt Vân Đái rơi vào khuôn mặt của hắn, tim nàng như bị thứ gì đó đập vào, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Vân Đái rất thích những người đàn ông ôn hòa, nho nhã.

Giống như thư sinh ca ca ở thôn Hạnh trước đây, giống như người thầy trẻ tuổi từng dạy lũ trẻ trong làng đọc sách... Khi đó Vân Đái cũng muốn gả cho những người như vậy, không phải vì họ đẹp trai, mà bởi vì khí chất dịu dàng, vô hại của họ khiến nàng rất mê mẩn.

Nhưng người đàn ông trước mắt lại có vẻ bề ngoài tựa như bẩm sinh đã là một người ôn hòa, nhã nhặn. Cho dù lúc này hắn quần áo xộc xệch, để lộ thân trên, cũng không khiến người ta cảm thấy thô tục.

Ngược lại, đây là lần đầu tiên Vân Đái nhìn thấy thân thể của một người đàn ông, phát hiện ra nó không giống như nàng từng tưởng tượng... Đó là một dáng vẻ khác hoàn toàn với cơ thể mềm mại của phụ nữ, là một vẻ đẹp mà nàng không biết phải dùng lời nào để miêu tả.

Cơ thể ấy sở hữu cơ bụng tám múi và đường nhân ngư quyến rũ, còn Diệp Thanh Tuấn thì bình thản nhìn cô gái không hề né tránh mình.

Hắn cũng là lần đầu tiên gặp được một cô gái nhìn mình mà nuốt nước miếng, đây quả là chuyện hiếm có.

Vân Đái cũng không biết mình bị sao nữa, hai má bỗng nhiên nóng ran, chân không nghe theo ý mình mà bước về phía trước vài bước.

“Ngươi... ngươi tối khuya thế này còn ở đây làm việc, ngươi là nô bộc chăm ngựa trong phủ sao?” Nàng có chút lúng túng, nhưng vẫn thấp giọng hỏi.

Diệp Thanh Tuấn nghe thấy giọng nói này, bỗng nhiên nhướng mày.

Thực ra giọng của Vân Đái rất đặc biệt, âm thanh mềm mại như bánh quế hoa, vừa ngọt vừa dẻo.

Mấy ngày trước hắn mới nghe qua, đối với vị di nương mới vào cửa này, hắn vẫn còn khá ấn tượng.

Hắn vốn giỏi quan sát con người, chỉ nhìn thoáng qua Vân Đái đã biết nàng là một nữ tử bình thường, tính cách rụt rè và bảo thủ. Nhưng giờ phút này không hiểu sao nàng lại đột nhiên trở nên “táo bạo” như vậy.

Nghĩ đến việc có lẽ bên trong nhan sắc mỹ miều kia là một trái tim lẳиɠ ɭơ, Diệp Thanh Tuấn chậm rãi vuốt ve lưng con ngựa, chợt cảm thấy mình đã đánh giá thấp nàng.

Tuy nhiên, trong mắt Vân Đái, chỉ thấy tên “mã nô” kia liếc lạnh lùng về phía mình, sau đó không nói một lời mà xoay người tiếp tục chải lông cho con ngựa bên cạnh.

Lòng Vân Đái lập tức dâng lên một chút xấu hổ và lúng túng.

Chuyện này chẳng phải quá hiển nhiên sao? Nàng vậy mà lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy.

Chỉ là vào lúc này, nếu nàng lập tức rời đi thì có vẻ hơi kỳ quặc. Có lẽ nàng nên ở lại nói thêm vài câu, để hắn hiểu rằng mình không cố ý ẩn nấp trong bóng tối để nhìn lén hắn...

Vừa nghĩ, nàng vừa bối rối ngồi xuống thanh xà ngang bên cạnh chuồng ngựa, nhưng lại ngồi gần hơn với tên “mã nô” kia.

Vân Đái chỉnh lại vạt áo, nghĩ cách mở lời, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu nàng chỉ toàn hình ảnh mờ mờ ảo ảo của hắn dưới ánh trăng khi nãy.

Hai tai nàng nóng bừng cả lên.

Tên “mã nô” kia mãi không lên tiếng, Vân Đái bèn quay lại nhìn. Lần này, nàng thấy trên lưng hắn có một con muỗi lớn đen sì.

Đầu óc nàng đang suy nghĩ lung tung, lúc này hơi mất tập trung, nhìn thấy muỗi liền hành động theo bản năng.

Vân Đái giơ tay đập về phía con muỗi.

Kết quả, con muỗi vo ve bay mất, để lại bàn tay nàng đặt thẳng lên phần lưng săn chắc của hắn.

Vân Đái sững sờ tại chỗ, mà tên “mã nô” kia cũng khựng lại.

Không đợi Vân Đái kịp phản ứng, hắn xoay người, cầm chiếc áo khoác treo bên cạnh phủ lên người, che kín thân hình rắn chắc kia.

Hắn vẫn không liếc nhìn nàng lấy một cái, xách theo thùng nước rồi bỏ đi, trông chẳng khác nào một “cô vợ” lạnh lùng vừa bị tiểu lưu manh trêu ghẹo.

Vân Đái ngồi ngẩn ngơ tại chỗ hồi lâu, mới “á” lên một tiếng.

Hỏng rồi, nàng còn chưa kịp giải thích.

Chuyện này nếu đồn ra, hắn không chỉ hiểu lầm nàng nhìn lén thân thể hắn, mà còn nghĩ nàng cố ý chạm vào lưng hắn sao?

Hiểu ra điểu đó, Vân Đái xấu hổ đến mức không dám nhìn ai, bất chấp cái nóng, vội vã chạy về Nhàn Thủy Uyển.

Đêm đó, càng nghĩ, mặt nàng càng nóng bừng.

Tối ấy, Vân Đái cuối cùng không gặp ác mộng nữa, mà mơ thấy một chuyện từng xảy ra trong giấc mơ trước kia.

Nàng mơ thấy một tiểu thϊếp của gia chủ lén lút qua lại với một gia nhân. Nhưng gia chủ không hề nổi giận, ngược lại rất hào phóng ban thưởng cho họ bạc tiền, rồi cho họ ra trang viên làm việc, để họ sống một đời bình yên hạnh phúc.

Khi tỉnh dậy, Vân Đái mới nhận ra, ban đầu khuôn mặt của tiểu thϊếp trong giấc mơ không rõ ràng, nhưng giờ lại biến thành khuôn mặt của nàng.

Vân Đái ôm lấy trái tim đang đập thình thịch.

Ý nghĩ muốn giải quyết dứt khoát mọi chuyện từ hôm qua chính là cảnh tượng trong giấc mơ này.

Trong giấc mơ, không phải tất cả các tiểu thϊếp đều có kết cục tồi tệ. Nói cách khác, ngoài vị tiểu thϊếp sống ở Nhàn Thủy Uyển có số phận bi thảm, những người khác đều có kết quả rất tốt.

Trước đây Vân Đái từng nghĩ, nếu nàng cũng có thể tìm một người đàn ông thì tốt biết bao. Như vậy, nàng không chỉ tránh được việc bản thân sống tại Nhàn Thủy Uyển và trở thành người phụ nữ trong giấc mơ, mà còn được gia chủ ban thưởng hậu hĩnh.

Nhưng điều khiến nàng phiền lòng là nàng chưa có một đối tượng thích hợp.

Giờ thì tốt rồi…

Vân Đái có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không kém phần xao xuyến.

Tên mã nô đó tuy chỉ là một người hầu, nhưng hắn thật sự rất đẹp trai, gần như khắc họa đúng theo hình mẫu lang quân như ý trong lòng nàng.

Đặc biệt là khi nàng chạm vào cơ thể hắn tối qua, không những không thấy khó chịu, mà lòng bàn tay còn cảm giác tê tê, như bị hành động của chính mình làm giật mình.

Càng nghĩ, Vân Đái càng tin rằng giấc mơ vừa rồi chắc chắn là gợi ý của ông trời, nàng lại càng chắc chắn đây là một ý tưởng tốt.

Thật tội nghiệp ông trời không thể bước ra mà nói chuyện với nàng, nếu không hẳn sẽ bóc trần cái lý lẽ che đậy của nàng, mà mắng nàng chỉ là tự mình động lòng xuân, mơ mộng xuân tình rồi đổ tội cho người khác.

Thiếu nữ khi mới biết yêu chính là như vậy, chỉ cần vừa nhìn đã trúng ý, thì những suy nghĩ trong lòng không thể nào kìm nén được.

Sáng hôm sau, Thúy Thúy, sau cả đêm khóc lóc kể lể với các chị em, xuất hiện trước mặt Vân Đái với đôi mắt sưng húp như hai quả đào.

Thấy cô như vậy, Vân Đái liền an ủi:

“Ngươi nếu không thoải mái thì cứ về nghỉ đi.”

Thúy Thúy bĩu môi nói: “Nô tỳ không phải là loại nha hoàn lười biếng đâu, việc phải chăm sóc cho di nương, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt.”

Dù nói vậy, nhưng trong phủ này nha hoàn là cố định, còn di nương thì đến rồi đi, thật sự số người có thể ở lại lâu dài bên cạnh gia chủ chẳng có bao nhiêu.

Thấy Thúy Thúy đã bình tĩnh hơn, Vân Đái nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm việc trong phủ đã lâu, có biết hết mọi người trong phủ không?”

Nghe vậy, Thúy Thúy cười: “Tất nhiên rồi. Di nương muốn hỏi về ai trong phủ, người hầu bên cạnh gia chủ sao?”

Vân Đái khẽ lắc đầu, do dự nói: “Ngươi… ngươi có biết người làm việc ở chuồng ngựa không?”

Thúy Thúy ngẩn người, hình như cũng có chút ấn tượng với người đó.

Thông thường các di nương hỏi thăm về người hầu trong phủ là để tìm cách mua chuộc những người có ích, nhằm âm thầm lấy lòng gia chủ.

Cô từng gặp những người hỏi về gia nhân bên cạnh gia chủ, cũng từng thấy có người hỏi về đầu bếp trong bếp. Nhưng hỏi đến người ở chuồng ngựa, đây là lần đầu cô nghe thấy.

Có lẽ di nương này có góc nhìn độc đáo, đang có kế hoạch gì mà cô không tưởng tượng ra được?

Thúy Thúy vừa nhớ lại dáng vẻ đen gầy của tên mã nô kia, vừa đáp: “Tất nhiên là biết rồi. Hắn cũng chỉ là một mã nô trong phủ, tính tình thì lập dị, hình như là một kẻ câm, nên đến giờ vẫn chưa cưới được vợ. Không biết sau này sẽ sống ra sao nữa.”

Nghe vậy, lòng Vân Đái không khỏi mừng thầm.

Hắn quả nhiên chưa có vợ! Sáng nay nàng còn lo lắng không biết một người đẹp như vậy liệu có sớm bị các cô gái khác tranh nhau cướp mất hay không.

Bây giờ biết được, hắn vẫn một mình.

Chỉ có điều hắn lại là một người câm, điều này nàng không ngờ tới. Vân Đái liền cảm thấy hiểu được vì sao tối hôm đó hắn không đáp lại nàng.

“Di nương định mua chuộc hắn sao?” Thúy Thúy hỏi.

Vân Đái lúng túng, không trả lời.

Buổi trưa, Vân Đái bảo Thúy Thúy chuẩn bị vài loại hương liệu, rồi tự chọn một ít kim chỉ và vải vóc. Thúy Thúy đứng bên cạnh nhìn, tò mò hỏi: “Di nương định làm gì vậy?”

Vân Đái đáp: “Ta định làm một chiếc túi thơm để mang bên mình, tránh muỗi đốt.”

Thấy vậy, Thúy Thúy lập tức hiểu ra. Những việc nhỏ nhặt thế này di nương hoàn toàn có thể giao cho các nha hoàn làm, nhưng Vân Đái lại muốn tự tay làm. Điều này chắc chắn là định tặng gia chủ.

Thúy Thúy nghĩ, lần này di nương cuối cùng cũng đã bắt đầu biết cách lấy lòng gia chủ rồi.