Ông Chủ Khu Du Lịch Thôn Dã

Chương 24: Bé mập không có răng cửa

Ủy ban thôn Trần gia đã thông báo tin tức cai thầu đất đồi được mấy hôm, hợp đồng cũng đã định ra vào hai hôm trước, thôn dân tới hỏi thăm thì có đấy, nhưng nhắc tới việc nộp tiền ký hợp đồng thì không ai chịu nữa, cho nên khi Trần An Tu tới, đã được người trong ủy ban thôn hoan nghênh nhiệt liệt.

Chủ nhiệm thôn lập tức dẫn người đi quan sát địa giới thực của mảnh đất ấy.

Chương Thời Niên cùng tới với Trần An Tu, nhưng chỉ là đi cùng thôi, chứ không bày tỏ ý kiến gì.

Ngọn núi ba Trần coi trọng ấy ở ngay đằng sau quán cơm nhà ông ba Giang, cách đại lộ không xa lắm, nhưng ở giữa có một ngọn núi nhỏ chắn mất, cần phải đi vòng qua, hơi mất chút thời gian. Núi vùng duyên hải phía Đông cũng không cao lắm, thế núi thoai thoải, ngọn núi này cũng vậy, trên đỉnh núi là rừng cây với rất nhiều chủng loại, tử đằng xoắn bện, cây hòe, cây dương, cây tùng rất nhiều, ngô đồng, ngũ giác phong, cây Cử, cây phỉ và cây hạch đào. Vườn cây ăn quả trên núi đã bỏ hoang nhiều năm, chân núi có một cái khe khá bằng phẳng với hai con sông nhỏ chảy qua, nơi giao nhau ở phía Đông hình thành một hồ nước nho nhỏ. Đất hai bên bờ rất lầy lội, mọc đầy cỏ lau rậm rạp. Trước đây người trong thôn còn cắt cỏ lau về bện chiếu, nhưng bây giờ người biết làm việc đó đã già hết, thanh niên trẻ tuổi cũng không phí sức đi làm chuyện này, kiểu chiếu gì trên chợ chẳng mua được.

Chủ nhiệm thôn Trần Hiếu Lễ, năm nay hơn 40 tuổi, dựa theo vai vế trong làng, Trần An Tu phải gọi ông là chú, Trần Hiếu Lễ mang theo người, quan sát thực địa, cắm cọc quết bột vôi chôn xuống đất làm ký hiệu, cuối cùng lúc đi tới biên giới đằng Đông, Trần An Tu cười tủm tỉm chỉ cái khe sâu mọc đầy cỏ dại, cành mận gai và cây thấp giăng bủa dưới chân núi, cò kè mặc cả, “Chú à, chỗ này cũng không có ai cần, cùng lắm chặt lấy được mấy bó củi, thôi thì chú gộp luôn vào cho nhà cháu đi.”

Trần Hiếu Lễ sờ thuốc lá trong túi tiền, xét thấy đang ở trên núi, lại cất đi, ông lắc đầu cười nói, “Cái thằng nhóc con, một cái khe hẹp dài như thế, cháu nói gộp liền gộp, chi bằng cháu cướp cho xong.”

Chương Thời Niên yên tĩnh đứng một bên, thấy nhóc kia ra sức thi triển thói vô lại của y, “Chú à, không thể nói vậy được, dù gì nhà chúng cháu cũng là người đầu tiên, chú nên khuyến khích hơn nữa, như vậy mới có thể cổ vũ người ta tới thêm chứ, những người khác trong thôn thấy nhà cháu có phần tặng kèm, sẽ hiểu rằng nên ký hợp đồng càng sớm càng tốt, chắc chắn đều nhanh tới ký hơn. Đến lúc đó, công việc của chú chẳng phải dễ dàng khai triển rồi sao?”

Trần Hiếu Lễ vừa nghe cũng hiểu đạo lý đó, liền lùi một bước, nói, “Vậy đi, nhà cháu trả thêm 4 ngàn, chú liền làm chủ vạch cái khe sâu này cho nhà cháu.”

Mang quan niệm quyền lợi nhà mình nhất định phải tranh thủ, Trần An Tu dũng cảm vươn hai đầu ngón tay, nói, “Chú à, 2 ngàn đi, nghe nói nơi này cũng không ai muốn, quan trọng là chẳng dùng để làm gì.” Nếu thực sự không dùng thì y tranh để làm gì.

Trần Hiếu Lễ bị y mè nheo đành phải bó tay, khẽ cắn môi nói, “Giá cuối, 3 ngàn. Tốt xấu gì cũng là một mảnh đất, trả giá thấp quá, chú cũng khó bàn giao với cấp trên.”

Hắn vừa dứt lời, Trần An Tu lập tức cũng tỏ vẻ hào phóng, nói, “Được, cứ quyết định vậy đi, chú, các chú vẩy bột vôi, cháu liền giao tiền ký hợp đồng.”

Thấy y thẳng thắn như thế, Trần Hiếu Lễ bỗng có cảm giác bị lọt bẫy.

Chờ đến lúc những người khác đều đi làm việc, Chương Thời Niên đến gần một bước, nhỏ giọng hỏi y, “Cậu có ý gì vậy?”

Ánh mắt Trần An Tu lập lòe, bước ra nửa bước, hai tay khoanh trước ngực cười liếc hắn, “Chương tiên sinh, anh đừng tưởng đã hiểu tôi.” Tuy mảnh đất này đúng là ba Trần định dùng để nuôi gà, cùng lắm là sâu bọ giun dế gì đó, gà ăn giun và cỏ, lòng đỏ của trứng do gà đẻ ra sẽ đỏ hơn. Ba y nói trong một vạn đồng cái gì cũng dễ thương lượng, giờ chỉ cần 3 ngàn, đúng là kiếm hời quá rồi.

Trần An Tu đối phó tất cả, chiến thắng trở về, cách xa một trăm mét đã ra hiệu ok với ba Trần, nhưng chưa đợi y vui vẻ được bao lâu đã nghe loa của ủy ban thôn lớn tiếng tuyên bố sự tích quang vinh của y, đi đầu trong dự án nhận thầu đất đồi.

Hai cha con còn chưa vui đủ đã gặp phải chấn động lớn ấy, ba Trần đau xót vỗ bờ vai y biểu thị, “Tráng Tráng, hay là… con trốn đi đâu đi.” Về chuyện này, ông không có can đảm đối mặt với mẹ Trần.

Trần An Tu ban đầu ăn nói rất to tát, gì mà mẹ Trần có giận, y dỗ hai ngày là xong thôi, nhưng lúc mẹ Trần nổi nóng thực sự, y cũng không muốn đối mặt khó khăn, dũng cảm hy sinh đâu, vì thế, y ra quyết định hết sức khí phách, thôi thì chạy đi. Nhưng mà có thể chạy được bao lâu đây?

“Thừa dịp mẹ con về nhà giặt quần áo, con mau đi đi, đi tìm bà ngoại con mà kể, mẹ con nghe lời bà ngoại con nhất, đúng dịp con cũng lâu rồi chưa thăm hai ông bà cụ.”

“Vậy ba ba, con đi đây, ba ở nhà nhớ bảo trọng.” Trần An Tu và ba Trần lưu luyến chia tay.

“Đi mau, đi mau, nếu không có việc gì thì không cần về vội, chờ mẹ con hết giận rồi, ba lại thông báo con sau.”

Vì thế, Trần An Tu dẫn Tấn Tấn, mang theo Chương Thời Niên, nhịn đói bữa trưa, kéo theo cả nhà ‘nghĩa vô phản cố’ cúp đuôi chạy trốn.

Nhà bà ngoại của Trần An Tu ở đầu Đông thôn Trần gia, đi men theo sườn núi đến cạnh biển, ở chỗ hõm của hai sườn núi lớn kéo dài ra, có rải rác 3, 4 hòn đảo nhỏ, giống như được núi lớn giang hai bàn tay ôm vào trong lòng vậy. Mấy hòn đảo ấy gọi chung là đảo Lâm gia, nhà bà ngoại Trần An Tu ngụ trên hòn đảo lớn nhất. Để lên đảo chỉ có duy nhất một con đường, chính là con đường núi gồ ghề hiểm trở rộng 4 mét nối giữa bờ biển và hòn đảo, con đường núi này đã được tu sửa rất nhiều năm, khá là chắc chắn, nhưng ban ngày còn ổn, tới ban đêm thì thủy triều dâng ngập xuống đáy nước, người muốn về nhà chỉ có thể giẫm lên nước mà đi.

Hiện giờ là giữa trưa, tình hình giao thông cũng không tệ lắm, chỉ là gió biển hơi lớn, thỉnh thoảng sóng lại vỗ lên con đường ấy, hai bên đường có vòng bảo hộ kiên cố nên căn bản không cần lo bị lao xuống dưới, Trước khi đi, Trần An Tu còn càn quét một túi đồ to, phần lớn là đồ ăn trên thị trấn cho bà ngoại y.

Ông bà ngoại An Tu tuy lớn tuổi nhưng cũng không ở cùng với con trai và con dâu, có điều Lâm Trường Thuận – cậu hai của Trần An Tu ở ngay nhà đối diện, cho nên cũng có thể qua lại trông nom.

“Cái nhà ở cổng có cây dương to ấy.” Trần An Tu nhoài người từ đằng sau ghì lên chỗ dựa lưng, nói với Chương Thời Niên.

Chương Thời Niên nhìn thoáng từ xa, ý bảo đã biết.

“Chương tiên sinh, kỹ thuật điều khiển xe của anh tốt ghê.” Đi suốt dọc đường, vừa là đường núi vừa là đường biển, Chương Thời Niên đều vững vàng lái xe.

Chương Thời Niên ung dung nhướn mày.

“Chương tiên sinh, thực ra làm tài xế cho anh, tôi cũng ngại lắm.” Cái gì là nói vuốt đuôi, Trần An Tu chính là điển hình cho kiểu người đấy.

Ngay cả Tấn Tấn cũng thấy hành vi này của ba bé quả thực làm người ta không thể nhìn thẳng, ánh mắt nhìn Chương Thời Niên thoáng mang hai phần đồng tình.

Trong xe, hai người họ đều rất ăn ý ngó lơ nhau, Trần An Tu lảm nhảm mãi, tự cảm thấy đã bộc lộ hết sự cảm ơn của y rồi liền ngoan ngoãn lui về ghế sau ngồi.

Xe của họ dừng lại ở cổng, con chó vàng nhà cậu hai Trần An Tu sủa ăng ẳng trong sân.

“Tráng Tráng tới à, sao không gọi điện trước? Để cậu bảo mợ cháu làm mấy món trước.” Lâm Trường Thuận nghe thấy tiếng vang, đi từ trong nhà ra.

“Cậu hai, đúng lúc hôm nay cháu được nghỉ làm, muốn tới nên cứ tới thôi, cậu ăn gì chưa?” Trần An Tu tới vội, nên chỉ mua cho cậu cả cậu hai mỗi người một thùng bia.

“Vừa mới bắt đầu ăn đây, mấy đứa cùng vào đi, cậu bảo mợ cháu làm thêm mấy món.”

“Cậu mợ cứ ăn trước đi, cháu sang chào ông bà ngoại trước.” Trần An Tu đưa bia cho cậu, Lâm Trường Thuận khách sáo từ chối mấy câu rồi cũng nhận, dù sao cũng không phải thứ gì quý giá, lại là cháu trai nhà mình tặng, khách sáo nhiều ngược lại làʍ t̠ìиɦ cảm xa lạ thôi.

Hai ông bà cụ quả nhiên cũng đang ăn cơm, nghe họ nói còn chưa ăn, ông cụ muốn đi làm thêm món nữa, bị Trần An Tu giữ lại, “Ông ngoại, không vội, đã có canh nghêu sò, có bánh bột ngô nhân cá, cháu còn mua rất nhiều tương thịt bò ăn kèm nữa, thế không phải quá đủ rồi sao?”

“Bà cố ngoại, cháu thích ăn canh nghêu sò.”

Bà cụ vỗ đầu thằng bé, múc thêm cho nó một bát nhiều thịt, “Tấn Tấn là đứa bé ngoan.”

Nhưng nghĩ đến Chương Thời Niên đang ở đây, Trần An Tu vẫn xuống bếp nhanh nhẹn xào thêm một đĩa rau bưng ra, cậu hai mợ hai của y lại vừa đưa rau tới, miễn cưỡng cũng thành một bàn.

Sau khi ăn xong, Trần An Tu nhân thời gian ngủ trưa, mau miệng kể sự việc cho bà ngoại, mong bà ngoại gọi cho mẹ Trần một cú điện thoại.

“Chuyện lớn như vậy, hai đứa cũng dám gạt mẹ cháu, chẳng trách mẹ cháu lại giận.”

“Cháu cũng biết sai rồi, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, hợp đồng vừa ký, ủy ban cũng không trả lại tiền cho mình được.” Sau khi thản nhiên nhận sai, sự thực cũng không thể thay đổi được, Trần An Tu biết rõ điều đó.

Bà cụ chỉ cười, “Châm ngôn nói chẳng sai, tính cách đứa trẻ giống người nuôi nó, tính cháu giống hệt ba cháu.”

“Cháu là con bố, giống là chuyện đương nhiên.” Bà cụ nhìn chăm chú vào y một hồi, ánh mắt từ ái ấy giống như đang nhìn y, lại như đang xuyên qua y nhìn một người khác, “Bà ngoại, có phải cháu giống cậu út không? Hay là cháu gọi điện bảo cậu về nhà một chuyến?”

“Cũng không phải ở trong nước, về một chuyến phiền phức lắm, cậu út của cháu cũng có việc của nó. Sao có thể nói đi là đi được.” Bà cụ thở dài một hơi, bò lên trên kháng (giường lò, giường sưởi ngày xưa của Trung Quốc), nhấc mép chiếu lên, lấy từ bên trong ra một cuốn sổ tiết kiệm, kín đáo đưa cho y, nói, “Tiền của cháu lấy đi thầu đất rồi, chắc chắn là đang rất thiếu tiền, món tiền này bà cũng không cần dùng gấp, cháu lấy dùng đi.”

Trần An Tu không muốn, “Bà ngoại, cháu đã lớn vậy rồi, sao có thể lấy tiền của bà?”

“Không phải của bà, là của cậu út cháu, cháu cứ dùng đi.” Bà cụ lại lén nhét cho y.

Lô gíc này của bà cũng thật lạ, Trần An Tu cười, “Bà ngoại, tiền của cậu út cũng không được, đó không phải tiền của cháu. Cậu ấy cho bà, bà và ông ngoại cứ dùng đi, đừng tiếc rẻ gì.”

Bà cụ thấy y như vậy, cũng không thể miễn cưỡng hơn được, lại lấy một cuộn nhỏ bọc bằng khăn mùi xoa đưa cho y, “Cái này, Tráng Tráng, cháu nghe lời bà cầm đi, cháu và Tấn Tấn mua hai bộ quần áo mới mà mặc.”

Trần An Tu biết tính bà cụ, cứ ra sức từ chối mãi thể nào bà cũng giận, “Được, bà ngoại, số tiền này cháu liền nhận vậy.”

Thấy thế bà cụ mới mỉm cười, nói, “Cất kỹ nhé, đừng đánh mất, tới gian đằng Đông lên kháng ngủ một giấc với Tấn Tấn đi, đêm nay có ở lại không?”

“Lần này không được rồi, bà ngoại, mai Tấn Tấn còn phải đi học.”

“Vậy được, cháu đi đi.”

Hai ông bà cụ đều thích ngủ trên kháng, hai gian phòng phía Đông và phía Tây đều đặt hai chiếc kháng to, hai ông bà cụ ngủ gian phía Tây, còn những người khác trong nhà sẽ ngủ ở gian đằng Đông. Lúc Trần An Tu tới, Tấn Tấn đã ngủ, còn Chương Thời Niên đang đứng ngắm ảnh gia đình treo trên tường.

“Tấm này chụp mẹ tôi hồi còn trẻ, anh nhìn tấm ở trên ấy, lúc đó mẹ tôi còn vặn hai bím tóc nữa.” Trần An Tu chỉ cho hắn xem, “Tấm này là tôi và cậu cả Lâm Trường Hòa, cậu hai tôi Lâm Trường Thuận, cậu út tôi Lâm Trường Ninh. Nghe nói vốn có cậu ba nữa, vừa vặn hợp lại thành một nhà hòa thuận an khang, tiếc là lúc cậu ba 4 tuổi liền sinh bệnh mất rồi, khổ nỗi cậu lại tên Lâm Trường Khang. Mẹ tôi là nữ nên không xếp trong hàng ngũ ấy.”

“Nhà các cậu cũng nhiều người thật.”

“Những tấm anh xem này cũng không phải tất cả, vì khung ảnh quá nhỏ, không phóng lớn được, để tôi cho anh xem tấm chụp cả gia đình.” Trần An Tu mở khung ảnh hình vuông treo trên tường từ phía sau, lấy ra vài tấm cho hắn xem, “Những tấm này đều chụp sau này, có Vọng Vọng và Tình Tình nữa.”

Chương Thời Niên đột nhiên chỉ vào một tấm trong số đó, “Đứa trẻ mập mạp thiếu răng cửa này là ai?”

Trần An Tu ló đầu qua nhìn, sau đó dùng giọng nói rất chi tự hào khen ngợi, “Trông đáng yêu như thế, còn có thể là ai, đương nhiên là tôi rồi.”