Ông Chủ Khu Du Lịch Thôn Dã

Chương 23: Một nhà ba người

Nghe xong lời giải thích của Trần An Tu, tuy lúc đó mẹ Trần đã kiềm chế được, không còn nói gì nữa, nhưng đến lúc ăn cơm chiều, mẹ Trần ít nói đi hẳn, bình thường mẹ không như vậy, ba Trần lén ngó mẹ mấy lần, mẹ Trần miễn cưỡng gắng gượng đáp hai câu. Tình cảnh cũng không quá khó coi.

Sau khi ăn xong, ba Trần nhiệt tình lôi kéo Chương Thời Niên đi xem lá trà ông cất giữ, hai người nói chuyện rất ăn ý, Trần An Tu không chen vào nói được câu nào. Vì thế, y chủ động xin đi làm bài tập giúp Tấn Tấn, bài tập tuần này là dùng giấy vụn làm thành khung ảnh, Tấn Tấn đã làm gần xong, chỉ còn phần trang trí cuối cùng.

Dưới ánh nhìn càng ngày càng bất đắc dĩ của Tấn Tấn, Trần An Tu lần thứ năm cắt phần lá càng ngày càng nhỏ đến khi không còn mảnh nào để cắt nữa, y sờ mũi ngại ngùng buộc phải tuyên bố thất bại, còn nghĩ một đằng nói một nẻo, “Tấn Tấn, việc đơn giản như vậy, con tự làm đi, lần sau có cái nào phức tạp hơn thì ba lại làm giúp con.”

Tấn Tấn ngẩng đầu nhìn y, nể tình nói, “Được.”

“Tráng Tráng, theo mẹ đi siêu thị mua thức ăn.” Mẹ Trần rửa bát xong, thay quần áo rồi định ra ngoài.

“À, vâng.” Trần An Tu bật dậy, cuối cùng cũng có người phát hiện ra tác dụng của y.

Hiện giờ, rau nhà trồng vẫn chưa mọc nên phần lớn thức ăn vẫn phải mua ở ngoài, trên thị trấn có hai siêu thị cỡ nhỏ, vừa qua tám giờ tối, gần như toàn bộ rau dưa đều được giảm nửa giá, có rất nhiều người đều chọn mua rau vào lúc này, mẹ Trần cũng không ngoại lệ, cơm nước xong là ra ngoài mua sắm, tạm coi như tản bộ tiêu cơm.

“Tráng Tráng, con nói thật với mẹ, lai lịch của Chương tiên sinh này là gì?” Ra khỏi thôn, đường núi ít hẳn người, mẹ Trần bắt đầu tra hỏi.

“Mẹ, từ buổi chiều mẹ đã hỏi con mấy lần, con thực sự không biết, chỉ biết hắn rất giàu.”

Mẹ Trần tức giận nói, “Cái này còn cần con nói chắc, ai có mắt đều nhận ra.”

“Vậy mẹ còn hỏi con?” Trần An Tu nhỏ giọng nói thầm.

Mẹ Trần nhịn ý muốn gõ đầu y, nói, “Ý mẹ muốn hỏi, trước đây con có quen hắn không?” Đứa con này sao có lúc ngốc vậy, làm bà không bớt lo được.

“Không quen ạ, lúc làm việc cho hắn con mới gặp hắn lần đầu. Trước đây chưa từng gặp.”

“Vậy vì sao Tấn Tấn lại trông giống hắn vậy?” Mẹ Trần quyết định không vòng vèo với y nữa, đi thẳng vào vấn đề.

Rốt cục Trần An Tu cũng hiểu mẹ y đang nghĩ gì, kêu áu một tiếng, nói: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Sao Tấn Tấn có thể con của Chương tiên sinh, mẹ cũng không phải không biết Tấn Tấn là…” Loại chuyện này không cần thiết phải nói rõ quá, người khác không biết, nhưng người nhà họ còn không biết sao?

“Tấn Tấn có giống người kia không?” Đã nhiều năm như vậy, lần đầu mẹ Trần mới nhắc tới chuyện Qúy Quân Hằng. Mấy năm trước, Qúy Quân Hằng gọi điện tới không ít lần, nhưng hiển nhiên mẹ Trần cũng không có ý để Trần An Tu biết. Họ thích Tấn Tấn là một chuyện, nhưng cũng không chứng tỏ họ có thể tha thứ cho người làm Tráng Tráng sinh con kia.

“Có điểm rất giống.” Nhưng càng giống với Chương Thời Niên hơn.

“Mẹ tạm thời tin lời con, sớm tìm một cô bạn gái đi, chớ nghĩ tới con đường kia, nếu để mẹ biết con còn dính dáng gì tới đàn ông, về nhà mẹ sẽ chặt gãy chân con.” Mẹ Trần công khai tỏ thái độ, lúc thấy Chương Thời Niên, lòng bà luôn có dự cảm không tốt, người này không trẻ tuổi, dễ đuổi như Qúy Quân Hằng, nếu Tráng Tráng lặp lại một lần như thế, đời này phải làm sao đây? Chỉ mong là bà nghĩ nhiều. Người làm cha làm mẹ cả đời cũng không thể hết lo cho con cái được.

“Mẹ, sao thế được chứ, con đã nói với mẹ lần năm ấy chỉ là ngoài ý muốn rồi. Con thích con gái xinh đẹp, đàn ông có gì tốt đâu.” Trần An Tu buồn chán đá viên đá trên đường, xem ra phải cách Chương Thời Niên xa hơn mới được.

“Về phần Mai Tử, con… cũng đừng nhớ thương nữa, con bé ấy là cô gái tốt, mẹ coi như nhìn thấy nó lớn lên, mặt mũi nhân phẩm không chê vào đâu được, nhưng nếu giờ con bé đã chọn ở bên Tưởng Hiên rồi, mẹ cũng không làm loại chuyện phá hỏng nhân duyên mà chỉ có người xấu mới làm ấy.” Thực ra từ sau khi Tráng Tráng có Tấn Tấn, thái độ của Mai Tử đã xa cách không ít, nhưng Tráng Tráng vẫn còn mang chút hy vọng, lúc đi bộ đội, gửi thư về nhà, luôn có một phong thư viết cho Mai Tử. Lúc Tráng Tráng về nhà thăm người thân, còn cất công lượn qua Thượng Hải thăm Mai Tử hai lần. Bà không trách Mai Tử không tiếp nhận Tráng Tráng, dù sao Tráng Tráng cũng sai trước bất luận là thằng bé có cố ý hay không. Nhưng bà không thích Mai Tử và Tưởng Hiên ở bên nhau, hai người hợp lực lừa Tráng Tráng, mãi đến khi Tráng Tráng mắt thấy họ ở bên nhau mới thôi.

“Cái này, mẹ càng không cần lo.” Hôm nay đã bị mẹ nhắc hai lần rồi, Trần An Tu muốn chọc cho mẹ y vui, cố ý trêu đùa nói, “Mẹ xem, đẹp trai như con mẹ đây, cô gái kiểu gì mà chẳng cưa được. Mẹ cứ chờ đi, con nhất định sẽ tìm cho mẹ một cô con dâu vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, quan trọng là rất hiếu thuận nữa.”

“Con đừng mất công khua môi múa mép với mẹ, con có thể bù trừ với Vọng Vọng thì tốt rồi, Vọng Vọng ngày ngày đổi bạn gái, đổi tới nỗi mắt mẹ cũng muốn hoa lên, bên cạnh con thì không có cô nào, vợ của con, mẹ cũng không cầu nhất định hiếu kính với mẹ, thân thể của mẹ với ba con vẫn tốt, không cần các con chăm sóc, chỉ cần con bé ấy thực tình thực dạ sống với con, đối xử tốt với Tấn Tấn là được.”

Trần An Tu nhất thời cảm khái, cũng không biết nên nói gì.

“Chương tiên sinh này lúc nào thì rời khỏi Lục Đảo?”

“Cũng chỉ là chuyện nửa tháng nữa thôi.”

“À, vậy thì tốt rồi.” Thời gian ngắn như thế, chắc cũng không xảy ra chuyện gì đâu.



Lúc sắp đi ngủ, ba Trần đang rửa chân, mẹ Trần đương trải giường thì đột nhiên nhớ ra một việc, “Không đúng, thằng bé Tráng Tráng này có phải lừa mình không?”

Ba Trần vừa nghe lời này, còn tưởng chuyện nhận thầu đồi núi ngày mai đã bại lộ, suýt thì đá văng chậu nước, ông rụt rè dò hỏi, “Bà tự nhiên giật mình, nửa đêm dọa chết người ta, Tráng Tráng lừa bà cái gì?”

“Ông còn nhớ tôi từng kể với ông chuyện Thiên Lệ gọi một cuộc điện thoại kỳ lạ chứ?”

“Nhớ chứ, bà kể, Thiên Lệ hỏi Tráng Tráng giờ đang làm gì, ban đầu bà còn tưởng Thiên Lệ giới thiệu công việc cho Tráng Tráng, mất công vui vẻ một hồi.”

“Giờ tôi bỗng hiểu ra, trọng điểm Thiên Lệ hỏi không ở đấy, lúc đó Thiên Lệ nói gì mà khuyên nhủ Tráng Tráng không nên làm việc này, đến lúc đó người ta vẫy tay áo ra đi, danh tiếng của Tráng Tráng không tốt vân vân. Ông nói có phải Tráng Tráng ở ngoài có tin đồn không tốt gì với Chương tiên sinh này không, để Thiên Lệ nghe được?”

Ba Trần quay lưng lại với mẹ Trần thầm vỗ ngực, nguy hiểm thật, thì ra là chuyện này.

Mẹ Trần nói rồi bò xuống giường, xỏ dép, ba Trần vội cản lại, “Sao bà cứ nghe gió thành mưa thế? Thiên Lệ nói đúng ư? Tôi thấy thái độ của hai bọn nó rất bình thường, bà đừng tưởng rằng Tráng Tráng cùng Qúy Quân Hằng gì kia sinh ra Tấn Tấn, thấy bên cạnh Tráng Tráng có một người đàn ông liền nghi thần nghi quỷ, bà đã nói tốt nhất để Tráng Tráng quên chuyện này đi, bắt đầu lại lần nữa, nhưng bà ngày ngày đề phòng như thế, bảo nó quên thế nào được? Kia… Trường Ninh… không phải sau này cũng đã cưới vợ rồi sao? Giờ cũng sống rất tốt đấy.”

Mẹ Trần ngồi bên giường im lặng một hồi, vẫn nói, “Không được, tôi vẫn lo lắm. Tôi luôn cảm thấy Chương tiên sinh này có gì đó không đúng, không thể nói rõ được, chính là cảm thấy không đúng. Tôi không thể để Tráng Tráng gần hắn được.”

Ba Trần lau khô chân, đổi dép, nói, “Vậy bà muốn thế nào? Giữa đêm hôm bà định đuổi người ta đi sao?”

Mẹ Trần không nói gì nữa, nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định, đứng dậy nói, “Vậy tôi đi nghe thử xem, có động tĩnh gì không.” Nói xong không để ý ba Trần phản đối, khoác thêm áo rồi đi ra.

Trong phòng Chương Thời Niên đang đổi thuốc cho Trần An Tu, bôi thuốc xong còn tiện thể giúp y xoa nơi bị xanh tím.

Trần An Tu nhe răng nhếch miệng, “Này này, anh nhẹ chút, nhẹ chút… hơi đau…”

“Như này thì sao?”

“Ừ, vậy là được… chính là ở đó, chính là ở đó… thêm hai cái nữa…”

Tấn Tấn nằm trên giường, lật tung cuốn truyện tranh trong tay, ba ba thật đúng là, hết chịu nổi rồi, muốn bịt lỗ tai thật.

Coi như phòng cũng được cách âm, nhưng thực sự không ngăn được tiếng kêu này của Trần An Tu, mẹ Trần vừa áp lỗ tai vào cửa, tức giận đến tái cả mặt, nhưng loại chuyện này bà lại không dám lớn tiếng kêu gọi, kinh động hàng xóm láng giềng, càng có nhiều trò vui, bà nhẫn nhịn hỏi, “Tráng Tráng, các con đã đi ngủ chưa? Mẹ thấy Tấn Tấn tối ăn ít cơm lắm, có cần lấy chút bánh quy không?”

Trần An Tu vội thả tay áo xuống, điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, đi mở cửa cho mẹ, “Mẹ, mẹ còn chưa ngủ sao?”

“Bà nội, cháu không ăn đâu.” Tấn Tấn kêu với ra từ trong phòng.

Mẹ Trần nhìn thăm dò, Chương Thời Niên đứng lên từ sô pha, quần áo chỉnh tề, Tấn Tấn còn thức, quần áo của Tráng Tráng cũng mặc trên người, hình như chưa có chuyện gì xảy ra hết, “Vừa rồi con đang làm gì đấy? Kêu to kêu nhỏ, mẹ ở phòng bên cũng nghe thấy.”

Đã giấu lâu như vậy rồi, Trần An Tu cũng không thể nói ra chuyện ấy được, liền đáp, “Con bảo Tấn Tấn giẫm lưng cho con, hơi đau ấy mà.” Có trời mới biết lời này dối trá nhường nào, Tấn Tấn chịu giẫm lưng cho y mới là lạ ấy, may mà Tấn Tấn cũng không vạch trần dự định của y.

Mẹ Trần kéo y đi ra ngoài nói, “Phòng ngủ được chứ? Nếu chật thì con và Tấn Tấn vào phòng Tình Tình mà ngủ, dù sao nó cũng không có nhà, trong phòng không có ai đâu.”

Trần An Tu thầm cười khổ vạn lần, mẹ y phòng bị Chương Thời Niên còn ghê hơn y nữa, “Mẹ, đi ngủ đi. Tấn Tấn vẫn ở đây mà.” Dù y và Chương Thời Niên thực sự muốn cũng không làm ngay trước mặt Tấn Tấn chứ.

“Thôi được, các con cũng đi ngủ sớm đi.” Mẹ Trần do dự rồi cũng đi.

Mẹ Trần vừa về phòng, ba Trần liền cười bà, “Tôi đã bảo bà đừng vẽ chuyện mà lị.”

“Ông không cảm thấy Chương Thời Niên này trông quá giống Tấn Tấn sao? Ông không thấy hoài nghi chút nào sao?”

“Tráng Tráng ngầm thừa nhận Tấn Tấn là con trai của thằng nhóc thối Qúy Quân Hằng kia, dù sao cũng không thể liên quan gì tới Tiểu Chương được, nếu bà nói mặt mày tương tự, hôm nay lúc tôi gặp Tiểu Chương, còn thấy hắn rất giống với đứa con út của ông cụ nhà họ Qúy mà tôi nhìn thấy nhiều năm trước ấy chứ.”

Mẹ Trần lên giường tắt đèn, hỏi, “Ông cụ nhà họ Qúy nào?”

“Cái ông cụ trước đây ở viện điều dưỡng ấy, không phải ngày xưa tôi thường đi viện điều dưỡng đưa rau sao? Thỉnh thoảng có chơi ván cờ vua với ông cụ ấy, nhà ông ấy có đứa con út trông rất giống Tiểu Chương này.”

Mẹ Trần vẫn không nhớ ra, ba Trần nhắc nhở bà, “Chính là đứa làm sứt đầu Tráng Tráng ấy.”

“Không phải ông bảo cái sẹo trên đầu Tráng Tráng là do nó nghịch ngợm mà ra sao?”

Ba Trần đột nhiên phơi bày lời nói dối nhiều năm trước, ông cười hì hì, nói, “Đều là chuyện đã qua rồi, hiện giờ tóc phủ xuống che lại cũng không nhìn ra được, hơn nữa lúc đó Tráng Tráng cắn người ta sứt môi, cũng không thiệt thòi gì đâu. Việc này bà không cần nhớ, bà chỉ cần nhớ chuyện năm Tráng Tráng tám tuổi, có một thằng bé choai choai lừa nó, lấy mất hai cái răng cửa của nó là được.”

“Việc này đúng là tôi còn nhớ rõ.” Năm Tráng Tráng tám tuổi ấy thay răng, hàm trên có hai cái răng cửa, lung lay mãi không chịu rời, có một hôm Tráng Tráng đến bên cạnh viện điều dưỡng đó chơi, có người lừa nó nhe răng cho nhìn, kết quả thừa dịp nó không chú ý, giựt mất hai cái răng đó của nó, đêm hôm không thấy con về, họ hỏi thăm tới lui, cuối cùng vội vàng chạy tới viện điều dưỡng, kết quả Tráng Tráng ăn bánh ga tô của người ta, quần áo cũng đã thay, đang chổng mông nằm trên giường của người ta ngáy khò khò nữa, “Nhưng lúc đó tôi chỉ bận ôm Tráng Tráng về, không để ý đứa trẻ kia mặt mũi ra sao.”

“Rất giống Tiểu Chương, nếu không phải khác họ thì tôi còn tưởng là đứa trẻ kia thật, cho nên mới nói a, trên đời này có rất nhiều người giống nhau, chỉ cần không phải Qúy Quân Hằng, bà không cần phải phòng bị như vậy.”

Người đề phòng Chương Thời Niên trong nhà này không phải chỉ có mỗi mình mẹ Trần, lúc Trần An Tu trải chăn đệm, Tấn Tấn liền nằm ngay giữa.

“Tấn Tấn, không phải ngày trước con đều ngủ ở trong sao?”

Tấn Tấn nhìn Trần An Tu, lại nhìn Chương Thời Niên, trở mình một cái, nói: “Hôm nay không muốn ngủ trong.”

“Được, được, con thích ngủ giữa thì ngủ giữa đi, ba ba ngủ bên trong.” Trần An Tu cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng Chương Thời Niên đang thay áo ngủ lại hé miệng cười. Thằng nhóc này ‘hộ thực’ ghê thật.



Hôm sau ba Trần mượn cớ phải kiểm kê đồ đạc, kéo mẹ Trần ra cửa hàng, Trần An Tu tới ngân hàng trên thị trấn rút tiền, vội vội vàng vàng chạy tới ủy ban thôn.