Tủ Quần Áo Thông Đến Thời Cổ Đại, Tôi Trở Thành Quân Sư Giúp Nam Phản Diện Lên Ngôi Vua

Chương 25: Ꮆiết yêu nữ

Tiêu Mặc Đình lập tức làm theo lời dặn, ấn nút đỏ.

Ngay lập tức!

Một giọng nữ trong trẻo vang dội khắp cả thung lũng.

“Ô Đạt Bặc, ta là nữ tướng quân Bắc Cương! Ngươi có dám tiến lên quyết một trận tử chiến với ta không?”

“Ngươi đường đường là đại tướng man di, thống lĩnh mười vạn binh, vậy mà không dám giao đấu với một người nữ nhân như ta! Ta thấy ngươi nên sớm cởi bỏ chiến bào, mặc váy vào rồi về nhà bán khoai lang đi!”

“Ngươi ngay cả một nữ nhân cũng không bằng, đừng gọi là Ô Đạt Bặc nữa, hôm nay nữ tướng quân ta đây sẽ thay ngươi đổi tên, gọi là Rùa Xanh!”

Giọng nói lanh lảnh vang vọng giữa không trung.

Tiêu Mặc Đình sững sờ.

Cái loa màu xám này vậy mà lại phát ra tiếng.

Giọng nói nàng trong trẻo còn pha chút ngọt ngào.

Là giọng của Thần Nữ đại nhân sao?

Theo tiếng loa vang lên, binh mã hai bên đang giao chiến đều ngẩn người ra, vội vàng ngẩng đầu nhìn khắp nơi trên không trung.

Bắc Cương lại có cả nữ tướng?

Giọng nói của nàng ta vậy mà lại hùng hồn như thế, còn dám sỉ nhục thống soái của quân Man Di như vậy!

Ô Đạt Bặc tức đến ngực phập phồng.

Hắn vốn tính kiêu ngạo, từ trước đến nay chưa từng bị ai sỉ nhục như thế!

Hơn nữa, giờ hắn lại còn bị một nữ nhân sỉ nhục trước mặt mọi người!

Lại còn trước mặt tướng sĩ hai quân.

Thật là nhục nhã!

Ô Đạt Bặc bị chọc giận, lửa giận bốc lên, thúc ngựa xông thẳng lên phía trước.

“Yêu nữ, hôm nay ta nhất định phải băm vằm ngươi ra thành trăm mảnh!”

“Bắc Cương chỉ có ba vạn quân, tấn công mạnh lên cho ta, gϊếŧ hết bọn chúng!”

Một vạn kỵ binh hạng nhẹ theo sát phía sau hắn.

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên!

Ô Đạt Bặc cả người lẫn ngựa bị nổ tung lên, chiến mã chết ngay tại chỗ, hắn bị hất văng lên trời!

Ầm ầm ầm!

Đội kỵ binh hạng nhẹ dẫm vào bãi địa lôi cũng bị nổ tung trời, hỗn loạn cả lên.

Tiếng nổ vang trời cứ liên tiếp vang lên trong thung lũng!

Những con ngựa bị hoảng sợ, hất tung kỵ binh xuống đất, chúng chạy tán loạn dẫn đến giẫm chết giẫm bị thương vô số binh lính Man Di.

Tiêu Mặc Đình thừa cơ quát lớn, “Bắn tên!”

Lại một trận mưa hỏa tiễn bắn ra!

Để lại la liệt xác binh lính Man Di.

Ô Đạt Bặc được áo giáp bảo vệ, toàn thân đầy máu, gầm lên giận dữ, mắt long lên sòng sọc.

“Vậy mà lại có sấm sét giữa đất bằng! Yêu nữ, ngươi rốt cuộc dùng yêu thuật gì!”

Vừa dứt lời, máy bắn đá trên núi lập tức ném xuống vô số tảng đá lớn.

Xen lẫn trong đó, là vô số hỏa tiễn!

Binh lính Man Di đang xông lên núi, người ngã ngựa đổ bị đá đè nát bét!

Ô Đạt Bặc cũng bị hất ngã xuống đất, mặt mũi bê bết máu, gầm lên trong kinh hãi.

“Bắc Cương lấy đâu ra nhiều thần binh lợi khí như vậy?”

Cả thung lũng chìm trong biển lửa, binh lính Man Di chết vô số kể.

Không ít binh lính Man Di bị lửa bén vào người, vừa chạy tán loạn vừa kêu gào, lại vô tình làm cháy thêm nhiều người bên cạnh.

Thấy quân Man Di rơi vào hỗn loạn, Tiêu Mặc Đình quát lớn.

“Các tướng sĩ, giờ báo thù đã đến!”

“Chuẩn bị đánh cận chiến!”

Hàng vạn binh sĩ đồng thanh hô lớn.

“Tuân lệnh!”

Vô số binh lính Bắc Cương ẩn nấp trong tuyết, từ trong đống tuyết nhảy vọt lên, xông thẳng về phía trước.

Họ đã dồn nén căm hận từ lâu, giờ chỉ hận không thể lập tức xông lên gϊếŧ giặc!

Đại quân Man Di hành quân gấp rút suốt đêm, tiêu hao không ít thể lực, vừa rồi lại bị địa lôi, ngựa giẫm đạp hoảng sợ, vốn đã kiệt sức!

Còn quân Bắc Cương được nghỉ ngơi dưỡng sức, sức chiến đấu đang rất mạnh!

“Gϊếŧ!”

Quân Bắc Cương hóa thành mãnh thú cuồng nộ mang theo lửa giận ngút trời, xông vào trận địa địch, chiến đấu quyết liệt!

Trong tay họ là đao kiếm do Thần Nữ ban tặng, vô cùng sắc bén, chém vào thiết kiếm và áo giáp của người Man như chém rau!

Trong thung lũng tuyết vang vọng những tiếng kêu thảm thiết của người Man.

Mười năm qua, quân Bắc Cương bị quân Man chèn ép!

Bây giờ, đã đến lượt họ báo thù!

Chưa đầy một canh giờ, mười vạn quân Man đã chết và bị thương quá nửa.

Số binh lính Man Di còn lại liều mạng bỏ chạy.

Quân Bắc Cương càng đánh càng hăng, đánh rất sướиɠ tay!

Thấy tình thế xoay chuyển nhanh chóng, Ô Đạt Bặc kinh hãi tột độ, gầm lên giận dữ.

“Trấn Bắc Vương, ra đây quyết chiến!”

Bỗng nhiên, một luồng đao phong xẹt ngang qua.

Tiêu Mặc Đình tay cầm mã đao oai phong lẫm liệt đứng phía trước, toàn thân tỏa ra sát khí.

Ô Đạt Bặc nghiến răng nghiến lợi, gầm lên, “Trấn Bắc Vương, ngươi đã gϊếŧ nhiều binh lính của ta như vậy, ngươi lấy đâu ra nhiều binh khí tốt như thế!”

Tiêu Mặc Đình không trả lời, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng tột độ.

“Ô Đạt Bặc, mười năm qua ngươi tàn sát vô số bá tánh Bắc Cương ta, tội ác tày trời!”

“Hôm nay, ta muốn lấy đầu ngươi, tế máu cho Bắc Cương!”

Y vung mã đao lên!

Ô Đạt Bặc nghiến răng, tiến lên nghênh chiến!

Phụt!

Một dòng máu tươi bắn lên nền tuyết đỏ máu.

Áo giáp của Ô Đạt Bặc bị chém làm đôi.

Đầu hắn rơi lăn lóc xuống nền tuyết.

Trên đầu lâu đẫm máu, hai mắt Ô Đạt Bặc trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Cho đến chết hắn cũng không hiểu rõ.

Tại sao mười vạn binh của mình lại bị ba vạn quân Bắc Cương đánh bại như vậy?

Tiêu Mặc Đình một đao chém xuống đầu Ô Đạt Bặc.

Y giơ cao đầu lâu, hít sâu một hơi, dùng hết sức lực quát lớn.

“Thủ lĩnh địch các ngươi đã bị chém, các ngươi còn không mau đầu hàng?”

Tiếng hô của y vang vọng trong thung lũng.

Quân Man Di vốn đã liên tục bại trận, nay thống soái bị chém, càng thêm mất hết ý chí chiến đấu, chạy tán loạn khắp nơi.

Tiêu Đại Bảo nào để cho chúng chạy thoát, lập tức hét lớn.

“Huynh đệ, đừng để sót một tên nào, gϊếŧ sạch chúng!”

Hai nghìn tướng sĩ đang hăng máu liền đuổi theo!

Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ!

Họ muốn gϊếŧ sạch người Man, không chừa một tên nào!

Trước đây, Man Di đã tàn sát người Đại Lương không còn một mống, hôm nay đến lượt họ báo thù!

Tần Trảm xông lên phía trước, giật lấy lá cờ của Man Di, hét lớn.

“Man Di bại rồi!”

Trong nháy mắt, cả thung lũng vang lên tiếng reo hò như sóng triều.

“Đại thắng!”

“Chúng ta thắng rồi!”

Gió lạnh rít gào, trong thung lũng la liệt thi thể binh lính, phần lớn là quân Man cũng lẫn lộn một số ít liệt sĩ Bắc Cương.

Truyền lệnh quan phi ngựa lên, mang tin chiến thắng về Thành Tuyên!

Tiêu Mặc Đình lòng trào dâng cảm xúc, y ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo.

Ánh mắt y nhìn như bình tĩnh, nhưng lại lóe lên sự kích động mạnh mẽ.

Mười năm rồi…

Hơn ba nghìn ngày đêm Bắc Cương bị quân Man Di chèn ép, cuối cùng cũng kết thúc.

Trong thung lũng vang vọng tiếng reo hò vui mừng của các tướng sĩ.

Kéo dài mãi không dứt!

Tiêu Đại Bảo nước mắt lưng tròng, bịch một tiếng quỳ xuống nền tuyết, gào lớn.

“Phụ mẫu… Đại Bảo đã báo thù cho hai người rồi!”

Cả nhà hắn tám người đều chết dưới đao quân Man, cả làng bị chúng tàn sát, đến gà chó cũng không tha.

Trước khi khai chiến, hắn đã không nghĩ mình còn sống trở về.

Nhưng bây giờ, hắn không những còn sống mà còn lành lặn, chỉ bị một chút thương tích nhẹ!

Tất cả là nhờ Thần Nữ đại nhân ban tặng thần đao sắc bén.

Hắn cầm thần đao, gặp người gϊếŧ người, gặp kiếm chém gãy kiếm, đánh cho quân địch liên tục bại trận!

Tiêu Đại Bảo đánh cho đã tay, một hơi gϊếŧ bốn mươi mấy tên lính Man, mệt đến kiệt sức, nhưng lại vô cùng sảng khoái!

Hắn cười lớn.

“Phụ mẫu, người nhìn xem, chúng ta đã đánh bại Man Di rồi.”

Hắn vừa cười vừa khóc, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Các binh sĩ cũng đang ăn mừng cuồng nhiệt!

Ba vạn đánh mười vạn!

Tất cả mọi người đều không dám tin, họ vậy mà lại thắng, hơn nữa chỉ phải trả một cái giá rất nhỏ!

Đây là điều nằm mơ họ cũng không dám nghĩ tới!

Trận chiến kéo dài suốt đêm đã khiến mọi người kiệt sức!

Nhưng niềm vui chiến thắng lại khiến họ không muốn nghỉ ngơi.

Những binh sĩ mệt mỏi, nằm la liệt trên nền tuyết, người thì nằm, người thì ngồi.

Không ít binh sĩ thậm chí còn ngồi ngay trên tuyết, lấy lạp xưởng, bánh mì, coca, sprite… ra khỏi hành trang.

Vừa ăn, vừa kích động reo hò!

Tin chiến thắng đã truyền đến Thành Tuyên xa xôi!

Trong gió lạnh, vang lên tiếng reo hò mơ hồ, cùng với tiếng trống chiêng rộn rã!

“Chúng ta đã thắng trận này rồi!”

“Chiến Thần Bắc Cương đã cứu tất cả chúng ta.”

Đó là toàn thể bá tánh trong thành đang reo hò ăn mừng chiến thắng!

Tiếng reo hò vang dội liên miên.

Từ Thành Tuyên, truyền đến thung lũng, rồi thẳng lên trời cao!