Tủ Quần Áo Thông Đến Thời Cổ Đại, Tôi Trở Thành Quân Sư Giúp Nam Phản Diện Lên Ngôi Vua

Chương 14: Bồi thường 200 vạn

Chín trăm vạn nhanh chóng được chuyển vào tài khoản của Bạch Vi.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

“Gâu gâu!”

Tiếng sủa hung dữ của Đại Hoàng vang lên từ ngoài cửa.

Bạch Vi bước ra ngoài, thấy bà bác cả dẫn theo hai người nhà, hùng hổ xông vào trang trại.

Bà bác cả vội vàng chạy đến.

“Tiểu Vi à, nghe nói đội khảo cổ cho cháu đi làm, còn trả lương một vạn rưỡi, có chuyện này không?”

Bạch Vi lạnh nhạt, “Liên quan gì đến bác?”

Bà bác cả bị hắt hủi, bà ta nhịn xuống nhưng vẫn gượng cười nói.

“Khảo cổ vất vả lắm, cháu là con gái, vài năm nữa là phải lấy chồng sinh con, chi bằng nhường công việc này cho anh họ cháu!”

Bạch Vi lúc này mới hiểu ra.

Hôm nay bà bác cả khác thường chạy đến nông trại cười nói với cô, hóa ra là muốn tìm việc cho con trai.

Bà bác cả vẫn lải nhải.

“Đàn bà con gái lấy chồng rồi thì phải lo việc nhà. Việc đi làm cứ để đàn ông lo, đàn bà ở nhà làm việc nhà, làm ruộng, hầu hạ cha mẹ chồng, không đi làm ở nhà hưởng phúc sướиɠ biết bao nhiêu...”

“Phúc đấy bác có muốn hưởng không?” Bạch Vi ngắt lời, “Nếu sướиɠ như vậy, sao bác không làm việc nhà, làm ruộng, mà lại suốt ngày chạy đi đánh mạt chược?”

Bà bác cả vênh mặt, “... Con trai bác sau này phải lấy vợ, có vợ rồi bác còn làm gì nữa.”

“Con gái nhà người ta ở nhà đàng hoàng, dựa vào cái gì mà phải gả vào nhà bác làm osin? Hay là ham con trai bác có của? Hay là ham con trai bác là đàn ông?” Bạch Vi không nể nang chút nào, “Bảo sao con trai bác không tìm được vợ, đi thành phố làm giúp việc còn có lương, về nhà bác làm dâu làm chết cũng không có một xu, còn sung sướиɠ được gì nữa chứ!”

“Con bé chết tiệt này.” Bà bác cả tức đến nghẹn họng, chỉ tay vào cô, “Mồm mép lanh lợi thế này, sau này không có thằng đàn ông thèm lấy mày! Hôm nay mày không nhường việc thì bác tăng tiền thuê đất, tăng lên hai vạn!”

Bạch Vi tức đến bật cười.

Trang trại vốn là của cô, bà ta còn đòi tăng tiền thuê đất!

Lúc này, Giáo sư Diệp nghe thấy tiếng động chạy ra.

Vừa thấy Giáo sư Diệp, bà bác cả liền hét lên, “Bạch Vi, thảo nào Hoàng Nhân Phát nói mày đột nhiên có tiền, hóa ra mày được ông già này bao nuôi à! Thật là không biết xấu hổ!”

“Bà...” Giáo sư Diệp tức giận không nói nên lời.

Sắc mặt Bạch Vi lạnh đi, “Đừng nói bậy, đây là Giáo sư Diệp!”

“Con bé chết tiệt, tao tận mắt thấy ông ta từ trong phòng mày đi ra, đừng hòng chối cãi.” Bà bác cả tưởng bắt được thóp, càng thêm vênh váo, “Mày hoặc là nhường việc cho con trai tao, hoặc là mỗi tháng đưa cho tao hai vạn, nếu không tao sẽ loan tin khắp cả làng là mày với lão già này dan díu với nhau!”

Nói xong, bà ta xông lên túm lấy Giáo sư Diệp, kéo ra ngoài cửa.

Giáo sư Diệp tuổi đã cao, không đứng vững, liền làm rơi đồ cổ trong tay xuống đất.

Choang!

Lá bùa bình an bằng đất nung vỡ làm đôi.

Giáo sư Diệp đau lòng kêu lên, “Lá bùa bình an của tôi!”

Tiếng động gây ra quá lớn, trưởng thôn dẫn theo mấy người dân chạy đến, thấy cảnh tượng này liền tức giận quát, “Bắt người đàn bà chanh chua làng bên này lại.”

Lúc này, Chu Dực Xuyên cũng đi ra, vội vàng đỡ Giáo sư Diệp.

Bà bác cả và hai người nhà bị dân làng giữ chặt, không thể động đậy.

Giáo sư Diệp đau đớn, run rẩy chỉ tay vào bà bác cả.

“Bà... bà đồ đàn bà chanh chua này, bà phá hủy cổ vật vô giá, đúng là tội ác tày trời!”

Chu Dực Xuyên liếc nhìn, lấy điện thoại ra, “Luật sư Vương, có người làm hỏng lá bùa bình an trị giá hai trăm vạn của Giáo sư Diệp, phiền anh báo cảnh sát, đồng thời chuẩn bị khởi kiện.”

“Cái gì? Hai trăm vạn?” Bà bác cả sững sờ rồi choáng váng, “Cái... cái miếng đất sét vỡ này mà đáng giá nhiều tiền vậy sao?”

Bà ta không ngờ chỉ vì ăn vạ mà phải bồi thường hai trăm vạn.

Thấy đối phương định làm thật, bà bác cả sợ đến mức gần như ngất xỉu, vội vàng nhìn Bạch Vi.

“Tiểu Vi, bác là bác cả của cháu, cháu mau giúp bác xin lỗi ông già... à không, Giáo sư Diệp đi.”

Bạch Vi không thèm để ý, quay sang nói với trưởng thôn, “Trưởng thôn, người đàn bà chanh chua làng bên này sỉ nhục Giáo sư Diệp, còn phá hỏng cổ vật trị giá hai trăm vạn, chuyện này phải báo cho trưởng thôn trong làng bà ta biết, nếu không người ta lại tưởng là người làng mình, lúc đó lại làm hỏng danh tiếng của làng ta!”

Nói đến chính trị, trưởng thôn cũng toát mồ hôi, vội vàng gật đầu.

“Được, tôi sẽ gọi điện cho trưởng thôn của bà ta, bảo ông ấy đến dẫn người về.”

Mặt bà bác cả trắng bệch, “Bạch Vi, con bé chết tiệt này, không bênh tao còn xúi bẩy tìm trưởng thôn của tao, tao nhất định sẽ không tha cho mày!”

“Bác tự lo cho mình trước đi đã.” Bạch Vi lạnh lùng nói, “Bác phá hỏng cổ vật trị giá hai trăm vạn, còn hành hung Giáo sư Diệp, tiền thuốc men, tổn thất tinh thần, cộng lại không ít đâu.”

Nói xong, cô hất hàm về phía những người đi cùng bà bác cả, “Các người cũng đừng hòng chạy, tiền bồi thường có phần của các người đấy.”

“Mày... mày...” Bà bác cả choáng váng, toát mồ hôi lạnh ngã xuống đất.

Con bé này, sao lại khó chơi thế này?

Hai người nhà của bà bác cả nghe nói phải bồi thường cũng sợ hãi, liên tục trách móc bà ta dẫn mình đến gây sự với Bạch Vi.

Giáo sư Diệp được dìu đến ghế ngồi, nhìn lá bùa bình an vỡ vụn, đau lòng đến thở không ra hơi.

“Cổ vật của tôi. Đây là bảo vật vô giá, vậy cứ thế mà bị hủy hoại...”

Bạch Vi đi tới, “Giáo sư Diệp, đừng lo lắng, tôi sẽ về nhà tìm xem trong kho còn đồ tương tự không, rồi bù cho giáo sư một cái.”

“Cô còn nữa sao?” Giáo sư Diệp mừng rỡ, nắm chặt tay cô, kích động nói, “Bảo vật vô giá như vậy, cô còn có nữa sao? Cô còn bao nhiêu?”

“Cái này phải để tìm xem đã, tôi trả lời giáo sư sau.”

Chu Dực Xuyên mỉm cười, “Cổ vật như vậy ở chỗ cô lại giống như rau ngoài chợ, dễ dàng có được, thật hiếm là thấy.”

Bạch Vi biết anh ta đang thăm dò, giả vờ như không nghe thấy, không trả lời thèm trả lời.

...

Sau khi tiễn mọi người đi, Bạch Vi đóng cửa lại.

Số cổ vật trong tay cô đã khiến Chu Dực Xuyên cảnh giác.

Lần sau cô không thể cứ mãi bán cổ vật cho Giáo sư Diệp được.

Trong thành phố có vài nhà đấu giá cổ vật, cô phải tìm một người mua khác.

Xung quanh yên tĩnh trở lại, gió thổi vi vu, côn trùng kêu rả rích.

Tài khoản của Bạch Vi lại có thêm chín trăm vạn.

Cô lấy miếng ngọc bội ra, định đến chỗ Tiêu Mặc Đình xem anh ta đang làm gì.

Đúng lúc Bạch Vi định chích máu nhỏ lên miếng ngọc bội.

Thì Đại Hoàng vui vẻ chạy đến.

Bạch Vi vội vàng tránh sang một bên, ra lệnh cho nó.

“Đại Hoàng, ngồi xuống!”

...

Bịch!

Tiêu Mặc Đình mặc giáp bạc, ngã khỏi lưng ngựa, rơi xuống nền đất tuyết.

Hàng vạn binh sĩ trước mặt nhìn nhau ngơ ngác.

Vị Trấn Bắc Vương trẻ tuổi oai phong của họ lại ngã ngựa trước mặt toàn quân?

Tiêu Mặc Đình cũng xấu hổ.

Y đang cưỡi ngựa thị sát quân doanh, chuẩn bị cho trận chiến với quân Man Di ba ngày sau, nào ngờ đang thị sát, nửa miếng ngọc bội trên cổ bỗng nóng lên, y bất ngờ không kịp đề phòng liền ngã khỏi lưng ngựa.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, trời âm u như tấm vải xám nhuộm mực khiến người ta cảm giác ngột ngạt.

“Chíu——”

Một con chim ưng khỏe mạnh, dang rộng đôi cánh, lao xuống từ trời tuyết.

Tiêu Mặc Đình giơ tay lên.

Chim ưng thu cánh, đậu trên giáp tay trái của y.

Y ném cho nó một cây lạp xưởng, tiện tay lấy một bức thư mật từ móng vuốt của nó.

Tiêu Mặc Đình nhanh chóng đọc xong bức thư, nhưng lông mày y lại càng nhíu chặt hơn.

Tần Trảm vội vàng tiến lên, “Điện hạ, việc xin viện binh đã có tin tức rồi sao?”

Tiêu Mặc Đình trầm ngâm một lát, “Có tin tức rồi...”

“Thật tốt quá, chúng ta được cứu rồi...”

“Tin tức từ Thịnh Kinh, Nhị hoàng tử sẽ dẫn hai vạn quân mã đến Thành Tuyên tiếp viện cho chúng ta, cùng nhau chống lại đại quân Man Di.”

Sắc mặt Tần Trảm cứng đờ, “Nhị hoàng tử đến tiếp viện? Sao có thể, hắn ta chẳng phải luôn coi ngài như cái gai trong mắt sao?”