Tủ Quần Áo Thông Đến Thời Cổ Đại, Tôi Trở Thành Quân Sư Giúp Nam Phản Diện Lên Ngôi Vua

Chương 13: Ông ngoại

"Thần nữ đại nhân, nhờ ơn người phù hộ, cứu chúng tôi và Đại Lương khỏi cơn nguy nan."

"Ơn huệ của người, Mặc Đình nguyện khắc cốt ghi tâm, đời đời kính ngưỡng."

Tiêu Mặc Đình viết xong lời khấn, đứng dậy cầm lấy chiếc túi vải trên đất.

Trong túi đựng đủ loại đồ lặt vặt, đều là cống phẩm mà binh lính dưới trướng y tự nguyện dâng lên cho "Thần nữ đại nhân".

Y tùy ý lấy ra vài món, bỏ vào trong tủ quần áo, đóng cửa tủ lại.

Đồ vật biến mất.

Nhưng ngay khi Tiêu Mặc Đình lại bỏ đồ vào trong, đầu y bỗng truyền đến một trận đau nhói như kim châm.

"Hự..."

Y đưa tay ôm đầu, ngẩng lên kinh ngạc phát hiện những thứ vừa bỏ vào tủ quần áo lại vẫn nằm yên tại chỗ.

Tiêu Mặc Đình thử lại một lần nữa, kết quả vẫn không được.

"Chuyện gì thế này, đồ không gửi qua được nữa?"

Tiêu Mặc Đình trong lòng chấn động.

Y cố gắng suy nghĩ, nhưng đầu càng lúc càng đau, gần như khó thở.

"Điện hạ..."

Một giọng nói rụt rè vang lên.

Tiêu Mặc Đình quay người lại, thấy Tiêu Lục Cân dè dặt đứng ngoài cửa trướng soái, tay cầm một con chó nhỏ bằng đất nung.

"Có thể... giúp ta đưa nó cho Thần nữ được không?"

"Quân y đã đắp thần dược cho ta, nói là tay chân bị tê cóng của ta, ngày mai sẽ không còn bị lở loét chảy mủ nữa."

Hôm nay, Tiêu Lục Cân lần đầu tiên trong đời được đi đôi giày ấm áp như thế.

Giày bông chỉ có hơn bốn ngàn đôi, Tiêu Mặc Đình hạ lệnh ưu tiên phát cho người già yếu, người bệnh tật trong quân, hắn ta cũng được một đôi.

Tiêu Mặc Đình bước tới, nhận lấy con chó đất nung trong tay hắn, lông mày nhíu lại.

"Đây là di vật duy nhất nương ngươi để lại cho ngươi, ngươi muốn dâng nó cho Thần nữ?"

"Vâng." Tiêu Lục Cân gật đầu thật mạnh, "Đại ca nói ba ngày sau đại quân Man Di sẽ đến, bọn chúng binh hùng tướng mạnh, có lẽ chúng ta đều sẽ tử trận, cho nên ta muốn trước khi chết dâng nó lên cho Thần nữ đại nhân."

Ánh mắt Tiêu Mặc Đình hơi ngưng lại, đưa tay nhận lấy con chó đất nung, thử bỏ vào trong tủ quần áo.

Ngay khoảnh khắc đó, đầu y lại dâng lên một trận đau đầu dữ dội.

Cơn đau lần này còn mạnh hơn lúc nãy, bình thường y kéo cung Bá Vương nặng hơn trăm cân dễ như trở bàn tay, giờ lại cảm thấy toàn thân vô lực.

Con chó đất nung biến mất.

Nhưng Tiêu Mặc Đình không thể chống đỡ nổi nữa, toàn thân y ướt đẫm mồ hôi lạnh, trước mắt tối sầm.

Chẳng lẽ việc truyền đồ vật cần phải tiêu hao tinh thần lực?

Vậy Bạch Vi đã gửi cho y nhiều vật tư như vậy, nàng đã hao tổn bao nhiêu tâm huyết và tinh lực?

Tiêu Mặc Đình thở hổn hển, trong lòng dâng lên một cỗ áy náy.

Nàng đã cho y nhiều vật tư quý giá như vậy, mà y lại chẳng thể cho nàng thứ gì tốt đẹp, những món đồ mà binh lính dâng lên cũng chẳng phải vật gì đáng giá.

Tiêu Mặc Đình khàn giọng nói:

"Thần nữ đại nhân, Mặc Đình có lỗi với người, chỉ có thể dâng lên người những món đồ nhỏ bé chẳng đáng giá này, mong người thứ lỗi."

...

"Quá quý giá, toàn là vật dụng tùy thân của bá tánh Đại Lương, lại có thể bảo quản tốt đến vậy, quá chân thực rồi, cảm giác như tôi được trở về thời cổ đại vậy!"

"Sử sách thiếu nhất chính là những thứ này, chúng có ý nghĩa rất phi thường."

"Chín trăm vạn, cô có thể bán chúng cho tôi không?"

Giáo sư Diệp kích động nâng niu món đồ cổ, hai mắt ông sáng rực.

Bạch Vi nhìn vị giáo sư già đang nhảy múa trước mặt, lại liếc mắt sang Chu Dực Xuyên đứng bên cạnh.

Chu Dực Xuyên cũng đang chăm chú xem đồ cổ.

Hai người này quả nhiên là thầy trò, cái vẻ cuồng nhiệt đối với đồ cổ quả thực giống nhau như đúc.

Vừa rồi Chu Dực Xuyên dẫn giáo sư Diệp đến tìm cô, vốn là để bàn chuyện mời cô tham gia đội khảo cổ, kết quả giáo sư Diệp vừa nhìn thấy đồ cổ, lập tức kích động, ngay tại chỗ bày tỏ muốn mua.

Tuy nhiên, Bạch Vi thật không ngờ những món đồ như đồng xu cổ, bình da bò, bùa bình an bằng đất nung... mà Tiêu Mặc Đình gửi đến, nhìn thì bình thường, kết quả lại trở thành bảo vật "độc nhất vô nhị" trong miệng giáo sư Diệp, còn bán được với giá trên trời chín trăm vạn!

Vừa đúng lúc tiền của cô cũng sắp hết bèn gật đầu đồng ý, "Được."

"Bạch Vi, chúng tôi đã xin cấp trên, chuẩn bị xây dựng một bảo tàng gần lăng mộ Trấn Bắc Vương." Chu Dực Xuyên nói, "Mong cô tham gia đội khảo cổ, sau này bảo tàng hoàn thành, nếu cô nguyện ý cũng có thể làm việc ở đó."

Bạch Vi ngẩng đầu nhìn Chu Dực Xuyên.

Đối phương ánh mắt sáng ngời tha thiết nhìn cô.

Tuy nhiên, cô lại lắc đầu, "Xin lỗi, giáo sư Chu, tôi có thể hỗ trợ các anh điều tra lăng mộ Trấn Bắc Vương, nhưng tôi sẽ không tham gia."

"Vì sao?" Giáo sư Diệp không hiểu, "Nếu cô không hài lòng về mức lương, hoặc có điều kiện khác, cứ việc nói ra."

"Không phải vậy." Bạch Vi giải thích, "Tôi còn có việc khác phải làm, còn việc các anh muốn tôi hỗ trợ điều tra mộ, tôi có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp."

Nếu cô tham gia đội khảo cổ sẽ bị ràng buộc, không thể toàn tâm toàn ý giúp Tiêu Mặc Đình.

Hơn nữa, hiện tại cô cũng không thiếu khoản lương này.

Giáo sư Diệp rất thất vọng, đang định mở miệng khuyên thêm vài câu, lại bị Chu Dực Xuyên ngăn lại.

"Nếu cô đã có sắp xếp khác, vậy chúng tôi cũng không miễn cưỡng."

"Tuy nhiên, không biết có thể mời cô trong khoảng thời gian khai quật mộ, làm nhân viên bán thời gian của chúng tôi không, lương vẫn trả như bình thường, cô muốn làm việc gì cũng được, không bị quản lý gắt gao cũng sẽ không hạn chế tự do của cô."

"Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Chu Dực Xuyên chân thành nhìn cô.

"Chuyện này..." Bạch Vi do dự.

Cô không muốn đồng ý, nhưng... sau này biết đâu cô cũng có việc cần đội khảo cổ giúp đỡ.

"Được."

"Cảm ơn cô." Chu Dực Xuyên thở phào nhẹ nhõm.

Giáo sư Diệp cũng rất vui mừng, "Tốt quá, Dực Xuyên nói cô có rất nhiều đồ cổ thời Đại Lương, những thứ này đều là bà ngoại cô để lại? Bà ngoại cô trước đây làm nghề gì vậy?"

"Bà ngoại tôi vẫn luôn sống ở trang trại này." Bạch Vi nói, "Bà không chịu đi nơi khác, nói là phải ở đây chờ ông ngoại trở về."

"Chờ ông ngoại cô?" Giáo sư Diệp ngẩn người.

Bạch Vi gật đầu, "Hai tháng trước khi mẹ tôi sinh ra, ông ngoại đã mất tích mãi không trở về."

Chu Dực Xuyên nói, "Cô có thể sắp xếp lại tư liệu về ông ngoại cô, chúng tôi sẽ cho người giúp cô tìm."

"Được, cảm ơn anh."

Bạch Vi nghe bà ngoại kể, ông ngoại là một đại anh hùng vĩ đại, nhưng cô chưa từng gặp mặt, trên đời cũng không lưu lại bất kỳ tấm ảnh nào của ông.

Hồi nhỏ, cô nằng nặc đòi đi tìm ông ngoại, nhưng bà ngoại lại nói, ông ngoại đang ở một thế giới mà không ai có thể đến được.

Cứ như vậy, bà ngoại ở trang trại quê nhà, cô độc chờ đợi cả đời cho đến khi qua đời.