Nữ Cascadeur Vạn Nhân Mê

Chương 21

Tô Bạt Nghiên dọn dẹp căn nhà phía bắc tương đối đỡ đổ nát, quét dọn qua loa, nhặt tại chỗ mười mấy viên gạch còn nguyên vẹn xếp thành một cái bếp lò đơn giản. Chuyện này không làm khó được cô, năm đó dẫn binh ra trận, đều là đóng quân tại chỗ, xếp bếp lò, những việc này Tô Bạt Nghiên làm quen rồi nên cũng thuận tay.

Múc một thùng nước từ giếng lên nếm thử, nước vẫn rất trong. Tô Bạt Nghiên phân loại sơ chế dược liệu, gói một phần ra ngâm nước, rồi nhóm lửa khử trùng nồi sắc thuốc, đun sôi liên tục ba lần đổ nước đi, mới yên tâm bắt đầu sắc thuốc.

Bận rộn như vậy đến khi trời sập tối, mới sắc xong một thang thuốc có mùi vị kỳ quặc nồng nặc.

Đương nhiên, chuyện tự sát đối với cô mà nói cũng coi như là một trang sử đen tối. Tô Bạt Nghiên không chỉ một lần nghĩ, nếu như quay lại lúc đó, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc buông tha cho tên hôn quân và tiện tỳ họ An kia, cho dù có chết cũng phải trừng trị đôi gian phu da^ʍ phụ đó trước, rồi mới cam tâm nhắm mắt.

Sáng hôm nay, Tô Bạt Nghiên vẫn như thường lệ ra ngoài luyện tập từ hơn bốn giờ, khi cô xách theo một túi bánh quẩy về nhà thì đã sáu giờ. Lúc đầu Kiều Xuân Nghi cảm thấy ngại ngùng khi để con gái tự mình ra ngoài chạy bộ mua đồ ăn sáng, còn mình thì trốn trong phòng ngủ nướng, nhưng Tô Bạt Nghiên kiên quyết như vậy, sau đó bà cũng quen dần.

Bà đang đánh răng trong phòng vệ sinh thì nghe thấy Tô Bạt Nghiên mở cửa về nhà: "Con về rồi, hôm nay ăn bánh quẩy nhé!"

Kiều Xuân Nghi vội vàng súc miệng, rửa mặt, buộc gọn mái tóc dài ngang vai, ló đầu ra nhìn cô con gái đang mặc đồ thể thao nói: "Nghiên Nghiên à, hôm nay đến lượt mẹ theo xe xuống các thị trấn để tuyên truyền, tiền lẻ trong nhà để ở đâu con biết rồi đấy, mẹ phải đến bảy giờ tối mới về được, con đừng quên ăn cơm và uống thuốc nhé."

Tô Bạt Nghiên cười híp mắt làm động tác OK: "Mẹ còn không tin tưởng con sao?"

Kiều Xuân Nghi cười mắng: "Con bé này!", vội vàng lau khô tay rồi lại ăn bánh quẩy.

Sau bữa sáng đơn giản, Kiều Xuân Nghi uống cạn sữa đậu nành trong bát, lấy một tờ giấy ăn lau khóe miệng: "Mẹ đi đây, hôm nay con rửa máy xay sữa đậu nành nhé, mẹ không kịp rồi." Nói xong bà xách túi, thay giày rồi xuống lầu.

Tô Bạt Nghiên vừa ngân nga vừa rửa máy xay sữa đậu nành, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thu dọn túi rác để ở cửa, rồi về phòng lên mạng.

"Hôm nay đi đâu vậy nhỉ..." Cô vừa vuốt cằm vừa xem bản đồ mạng. Mấy ngày nay, cô đã đi xe buýt khắp khu phố cổ Dụ Xuyên, dùng chuột di chuyển trên bản đồ điện tử, sau đó một địa danh đập vào mắt Tô Bạt Nghiên.

Khu phim trường Dụ Xuyên, nằm ở quận Hòe An, thành phố Dụ Xuyên, tỉnh Trung Cương, là phim trường ngoại cảnh lớn nhất tỉnh Trung Cương.

Tô Bạt Nghiên nhớ đến những bộ phim truyền hình mình đã xem trên máy tính, đầu ngón tay gõ nhẹ vào vòng tròn màu vàng tượng trưng cho khu phim trường Dụ Xuyên trên màn hình: "Cứ đến đây vậy."

Có mạng internet thì mọi thứ đều thuận tiện, mặc dù chưa từng đến quận Hòe An, nhưng vẫn có thể tra cứu được lộ trình xe buýt một cách rõ ràng và chi tiết, Tô Bạt Nghiên lưu lại bản đồ lộ trình vào điện thoại, thay quần áo rồi ra ngoài đến nơi đầy bí ẩn này.

Chuyển hai chuyến xe buýt, Tô Bạt Nghiên đến được cổng phía đông của phim trường, cổng thành cổ cao chót vót rất bắt mắt, cô đi đến một bảng thông báo xem bản đồ hướng dẫn, lúc này mới phát hiện ra muốn vào phim trường phải mua vé, không khỏi thất vọng.