Làm thế nào nó có thể là sự thật? Ngôn Văn Gia nghĩ rằng vì Thịnh Nghiên rất ghét cậu nên những gì hắn nói quá chủ quan và cậu không thể tin được tất cả.
Theo cách nói của hắn, cậu chính là một Beta xấu xa không có công đức, mưu mô thâm sâu và bị ám ảnh bởi việc bám lấy hắn.
Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Ngôn Văn Gia chưa bao giờ nghĩ rằng những điều hắn đang nói là về .
Hơn nữa, Thịnh Nghiên còn nói cái gì... Cậu nguyện ý làm thế thân cho Doãn Đã Bạch...
Ngôn Văn Gia tức giận cười nói. Tại sao cậu lại muốn trở thành người thay thế cho người khác?
Thịnh Nghiên nhất định đang nói nhảm!
Trong lòng Ngôn Văn Gia đầy oán hận, không có chỗ nào để trút giận, chỉ có thể cầm lấy chiếc gối trên ghế sofa, dùng làm thứ đề trút giận, dùng sức xoa xoa để giải tỏa cơn tức giận.
Hai người không thể tiếp tục thờ ơ với nhau được nữa. Ngôn Văn Gia quyết định hành động ngay lập tức để lấy lại ký ức đã mất sáu năm của mình.
Chỉ bằng cách lấy lại được trí nhớ, cậu mới có thể giải quyết được tình thế khó xử hiện tại của mình.
Ngôn Văn Gia đứng dậy và bắt đầu lục lọi trong nhà. Cậu cũng tìm thấy máy liên lạc và mở bất kỳ cuốn sách nào có ghi chép, càng bối rối hơn.
Trong ngôi nhà này không có cuốn sách nào liên quan đến bảo trì cơ khí, chỉ có sách về làm vườn, trà đạo và nấu ăn.
Ngôn Văn Gia không thích cái sau chút nào, cậu thực sự không biết phải làm gì khi lãng phí thời gian vào nó. Trong siêu thị có rất nhiều bán thành phẩm, chỉ cần mua chúng là có thể thỏa mãn cơn đói của cậu rồi phải không?
Cậu còn có thời gian để nấu ăn nữa, vì vậy cậu có thể đọc thêm vài trang nữa.
Trên những cuốn sách này có dấu vết đã đọc cho thấy chúng không phải là đồ trang trí mà đang trong tình trạng đã qua sử dụng.
Ngôn Văn Gia lật từng cuốn sách một và nhìn thấy chữ viết tay trên một số trang tiêu đề.
Chữ viết này - Ngôn Văn Gia nhìn thoáng qua đã nhận ra nó là của chính mình. Cậu thuận tay trái, vì vậy trừ khi cậu đưa văn bản cho người khác đọc, cậu sẽ có thói quen viết từ phải sang trái.
Dòng chữ trên trang tiêu đề có nội dung: "Nó quá ngọt, bạn có thể giảm lượng đường trái cây một cách thích hợp."
Ngôn Văn Gia cau mày, tiếp tục lật qua, cuối cùng cũng tìm được một dòng chữ khác trên một cuốn sách khác, "Nếu làm không tốt thì thở dài TT"
Cậu nhìn qua thì thấy đó là một món hầm phức tạp. Ngôn Văn Gia cảm thấy choáng váng trước quy trình phức tạp.
Tại sao cậu lại nấu những món ăn này?
Kéo xuống lần nữa, Ngôn Văn Gia nhìn thấy những câu như "Thích, cắn nhiều hơn hai miếng." "Không thích, không làm."
Ai thích nó?
Ngôn Văn Gia cau mày thật sâu, cảm thấy bất lực trước đống công thức nấu ăn.
Cậu mở một cuốn sổ khác, chắc là một cuốn sổ di động, kích thước chỉ bằng một phần tư cuốn sổ bình thường.
Ngay khi tôi mở nó ra, nó chứa đầy những ngày tháng, nhiều hành trình và con người.
"Ngày xx, xx, Cục Khí tượng thông báo sẽ có mưa nhân tạo, nhớ nhắc nhở anh ấy." "Ngày xx, xx, nhắc tới Anna phu nhân thì liền mất bình tĩnh, thật buồn bực, đó là do mẹ muốn mình đi mời, cũng không thể trách hắn được, lần sau thì cự tuyệt mẹ là được.
Ngoài ra, còn có nhiều chia sẻ về trang phục không vừa với size của cậu: "Vòng eo quần đã được chỉnh nhỏ lại 1 inch. Quân đội bận lắm à? Lại sụt cân nữa. Cảm thấy thật khó chịu".
Cho dù Ngôn Văn Gia không muốn thừa nhận thì lúc này cậu cũng phải chấp nhận. Người ghi lại những công thức và cuốn sổ này chính là vì Thịnh Nghiên.
Cậu đã làm việc chăm chỉ để cải thiện kỹ năng nấu nướng của mình vì Thịnh Nghiên.
Cậu đã ghi lại mọi khía cạnh của cuộc sống vì Thịnh Nghiên.
Xem ra cậu... có vẻ thực sự thích Thịnh Nghiên.
Ngôn Văn Gia đặt cuốn sổ xuống, dùng tay ôm đầu, dùng ngón tay ấn mạnh vào đầu, hy vọng biết được một số ký ức có liên quan, nói cho cậu biết: Tại sao cậu lại yêu Thịnh Nghiên, tại sao lại thích một đối tượng luôn hiểu sai về người khác như vậy? Vì cái gì mà thích người khác đến đánh mất cả tự tôn của bản thân
Vì cái gì?
Tại sao cậu lại trở thành người mà cậu từng ghét nhất?
Suy nghĩ hồi lâu mà không có kết quả, Ngôn Văn Gia đành phải mở máy liên lạc lên. Danh bạ hiện tại của cậu nằm trên thiết bị liên lạc.
Cậu lướt qua các cuộc gọi gần đây, một danh sách dài, bao gồm cả mẹ anh là Tì Ca, một người tên là dì Ninh và một người mẹ và một người cha. Cậu nhấp vào từng cái một.
Ngoại trừ Trì Ca, họ đều là những người xa lạ mà anh chưa hề quen biết.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ đối với Ngôn Văn Gia là cậu không tìm thấy hai người bạn tốt của mình ở bên trong đó là: Thẩm Minh Dực và Lăng Kiều.
Đây là những người bạn cùng lớp mà anh gặp ở học viện quân sự. Thẩm Minh Dực là Beta nam và Lăng Kiều là Omega nữ. Hai người họ rất tốt với cậu và họ nói về hầu hết mọi thứ.
Bạn bè của cậu ở đâu? Ngôn Văn Gia bây giờ cảm thấy mình thật điên rồ khi kết hôn, tại sao lại từ bỏ nhưng người bạn thân nhất của mình chỉ vì một Alpha?