Sau Khi Thế Thân Beta Thụ Mất Trí Nhớ

Chương 5

"Hiểu lầm?" Thịnh Nghiên ngắt lời cậu, lặp lại hai chữ này, Ngôn Văn Gia cảm thấy vai mình càng thêm đau, cậu cau mày mắng Alpha điên cuồng: "Tôi đau quá, làm ơn thả tôi đi!"

Tuy nhiên, sự tức giận của Ngôn Văn Gia không những không khiến Thịnh Nghiên buông tay mà ngược lại còn chọc giận Thịnh Nghiên, hắn nhìn chằm chằm vào Ngôn Văn Gia một cách đầy hận thù và nói.

"Cậu vẫn biết nó đau à? Ngôn Văn Gia, hôm nay cậu thực sự đã gây bất ngờ lớn với tôi đó! Khi đó dù cậu đã biết tôi thích Doãn Đã Bạch, nhưng cậu vẫn giả làm Doãn Đã Bạch và lên giường với tôi mặc dù cậu biết tôi không thích cậu chút nào! Sau đó, cậu lại giả vờ nói rằng cậu không quan tâm đến việc tôi coi cậu như thế thân của Doãn Đã Bạch, cam tâm tình nguyện cả đời ở bên tôi làm thế thân. Nói nghe thật êm tai, rồi kết quả là gì? Hiện tại cậu lại chạy đến chỗ mẹ của tôi nói muốn có con! Ha ha, có con sao?"

Thịnh Nghiên cười lạnh nhìn hắn: "Có thể sinh con sao? Cậu quên mình chỉ là Beta sao?"

Khi Ngôn Văn Gia nghe những lời của Thịnh Nghiên, con ngươi của cậu đột nhiên co lại, không phải bên kia đang cười nhạo cậu về việc liệu cậu có thể có con hay không, mà là hắn lại nói rằng cậu sẵn sàng làm người thay thế để bên hắn cả đời.

Tại sao? Ngôn Văn Gia nghĩ rằng điều này không có ý nghĩa gì cả, cậu chỉ có ấn tượng rằng Doãn Đã Bạch là một nam Omega rất nổi tiếng trong cùng lớp. Đợi đã - Doãn Đã Bạch, cậu nhớ rằng cậu đã xem hồ sơ của Thịnh Nghiên ở đó, Thịnh Nghiên cũng là bạn cùng lớp của cậu!

Tuy nhiên, Ngôn Văn Gia đến từ Khoa bảo trì cơ khí, và Thịnh Nghiên là phi công xuất sắc của Khoa cơ khí của Học viện quân sự, và là người đàn ông tài sắc có đủ ở trong khuôn viên trường . Cậu đã nhìn thấy những bức ảnh của hắn được người khác lén chụp, và hầu hết nó đều chỉ chụp được một nửa sườn mặt bởi vì người đó chỉ dám chụp lén

Người bạn tốt của cậu, Thẩm Minh Dực, là một fan hâm mộ của đối phương và đã cố gắng hết sức để cho cậu xem những bức ảnh của Thịnh Nghiên.

Thịnh Nghiên nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng của Ngôn Văn Gia trong giây lát và nghĩ rằng lời nói của hắn đã xuyên qua trái tim Ngôn Văn Gia, hắn cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, vì vậy hắn nói tiếp:

"Nhìn cậu nhiều hơn một giây một phút cũng khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Làm sao cậu có thể có con với tôi được? Cậu mãi mãi chỉ có thể nằm mơ thôi."

Sau khi Thịnh Nghiên nói xong, sự kìm kẹp của hắn được nới lỏng, và Ngôn Văn Gia cuối cùng cũng được tự do, tuy nhiên, ảnh hưởng của pheromone của Thịnh Nghiên vẫn còn trên người cậu, và cậu dựa vào cửa và từ từ ngã xuống đất.

Mặc dù Ngôn Văn Gia là Beta nhưng cậu chính là Beta cấp cao hơn trong bản thử nghiệm Beta. Các tuyến của cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi pheromone yếu ớt, vì vậy miễn là pheromone của Alpha hoặc Omega không tiết ra trên một diện rộng, nó sẽ không có tác động tối thiểu đến cậu.

Nhưng cũng giống như Thịnh Nghiên dùng pheromone để trấn áp cậu, thân thể Ngôn Văn Gia hoàn toàn không có ý niệm phản kháng, thậm chí còn bị Thịnh Nghiên khống chế yếu ớt đến mức không dám có dũng khí chạy trốn.

Làm thế nào mà có thể khủng khϊếp như vậy?

Nhưng mẹ cậu cũng muốn cậu tìm một Alpha để kết hôn, để cậu có thể sống dưới sự bao bọc của pheromone của Alpha suốt cả ngày.

Cậu tệ hơn Omega. Cậu chỉ có thể thụ động chấp nhận ảnh hưởng của pheromone. Cậu không thể chủ động giải phóng pheromone để xoa dịu Alpha như Omega.

Thịnh Nghiên quay người đi đến phòng thay đồ, không biết mình đang loay hoay chuyện gì, sau một tiếng vang vang, hắn lại xuất hiện trước mặt Ngôn Văn Gia.

Trên tay hắn còn có một chiếc hộp phụ, không đủ lớn để đựng một bộ quần áo. Nhìn thấy Ngôn Văn Gia vẫn ngồi ở cửa với vẻ mặt sợ hãi, hắn khẽ cau mày, không biết Ngôn Văn Gia bây giờ sẽ đi con đường nào.

Giả vờ đáng thương?

Hắn đã theo dõi cậu sáu năm, chẳng lẽ cậu cho rằng làm như vậy thì hắn sẽ thương hại cậu sao?

Lố bịch. Thịnh Nghiên hừ lạnh, không để ý đến Ngôn Văn Gia, mạnh mẽ mở cửa ra. Ngôn Văn Gia nhìn thấy hắn ta như vậy nhanh chóng tránh ra, nhưng vẫn loạng choạng trước cửa.

Khi cậu quay lại trừng mắt nhìn Thịnh Nghiên, cậu liền thấy cánh cửa bị Thịnh Nghiên dùng sức đóng lại, phát ra một tiếng “rầm” lớn.

Cũng may ở đây họ có nhà riêng, nếu không đã bị hàng xóm phàn nàn từ lâu rồi.

Sau khi Thịnh Nghiên rời đi, dường như một phần bầu không khí kinh hoàng đã bị lấy đi. Ngôn Văn Gia thở phào nhẹ nhõm, hai chân dần dần có sức lực.

Cậu xoa cằm, đứng dậy khỏi sàn, chậm rãi bước đến ghế sofa ngồi xuống.

Vai cậu vẫn còn đau, Ngôn Văn Gia cởi cúc cổ áo của cậu và nhìn vào nơi Thịnh Nghiên véo cậu. Quả nhiên, trên đó còn lưu lại dấu vân tay rõ ràng.

Làn da của Ngôn Văn Gia trắng như tuyết, và với những dấu vân tay như vậy trên da, trông nó đặc biệt tàn nhẫn và đáng sợ.

Cậu nhìn một lúc, thở dài rồi ngồi trên ghế sofa bàng hoàng.

Những điều Thịnh Nghiên nói có phải là sự thật không? Không không không, Ngôn Văn Gia vội vàng lắc đầu phủ nhận nhận thức này.