Cậu nói như vậy cũng có phần cố ý, dù sao cũng phải cho bọn họ biết mười tám năm qua mình đã sống như thế nào.
Lời cậu vừa dứt, không khí trong phòng ăn liền trở nên im lặng. Mọi người đều nghĩ cậu đã sống khổ cực, nhưng chưa từng nghĩ lại khổ đến mức này.
Mười tám năm không được ăn thịt, chỉ vì nghèo mà mười tám năm chưa từng được ăn no.
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau bóc tôm cho Tiểu Ngũ, còn con cua kia nữa, đợi ta bóc à?
Còn con nữa, không biết bê đĩa lại gần à, xa thế này Tiểu Ngũ với tới sao?
Dì Lưu, lấy cái bát to hơn lại đây, cái bát nhỏ thế này, chân giò để không vừa.
Mấy đứa, đúng là chẳng có chút tinh ý nào cả!"
Ông cụ đột nhiên quát lớn, chỉ vào mấy đứa cháu khác, rồi lại chỉ vào Tư Minh Trạch mắng một trận.
Ngay cả dì Lưu đứng bên cạnh cũng không thoát khỏi, ông cụ vừa nói vừa quay lưng đi lau nước mắt, cháu trai mình những năm qua rốt cuộc đã sống những ngày tháng gì thế này.
"Ông ơi, con không sao đâu, ông xem bây giờ con chẳng phải đã lớn thế này rồi sao!"
Tư Tinh Vũ biết ông nội đang xót xa cho mình, liền cười toe toét để an ủi ông.
Sau đó không ai nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn cậu quét sạch toàn bộ hơn hai mươi món trên bàn, ngay cả cơm trong nồi cơm điện cũng được cậu giải quyết hết.
Cậu ăn uống ngon lành, những người khác thì hóa đá tại chỗ. Ban đầu trong lòng ai cũng thương cảm cậu, tội nghiệp cậu không có thịt ăn, tội nghiệp cậu không được ăn no, bây giờ thì bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Lúc này, mọi người đều âm thầm thương cảm cho gia đình trước kia của cậu, thảo nào lại nghèo đến mức không có thịt ăn, chắc là bị Tiểu Ngũ ăn đến phá sản rồi!
Chẳng lẽ là không nuôi nổi Tiểu Ngũ nữa, nên mới đưa cậu trở về?
"Tiểu Ngũ, no chưa?" Ông cụ nuốt nước bọt, dè dặt hỏi.
"Dạ, no rồi ạ, ông nội!" Tư Tinh Vũ nhìn ông cụ cười toe toét, chẳng hề lo lắng.
Thật ra cậu không phải không biết mọi người bị lượng thức ăn của mình làm cho kinh ngạc, nhưng cậu không muốn giấu giếm, nếu không sau này sẽ không được ăn no. Bản thân lại không có tiền ăn riêng, chỉ đành bộc lộ bản chất thôi.
Cũng không thể trách cậu được, ai bảo cậu ăn nhiều chứ, tục ngữ nói rất hay, có thực mới vực được đạo, một bữa không ăn đói cồn cào.
Không thể bạc đãi cái bụng của mình được, phải không nào.
"Dì Lưu, thấy chưa, sau này cứ theo tiêu chuẩn này mà chuẩn bị, chỉ được nhiều hơn chứ không được ít hơn, nghe rõ chưa?
Chân giò hun khói, cua hoàng đế, tôm hùm xanh, trước tiên cứ chuẩn bị một tuần, tuần sau lại đổi món khác, nhớ phải là đồ tươi nhất, phải là hàng không vận trong ngày.
Không được, phải đưa anh Lâm đến nhà hàng Cư Nguyên Các học hỏi mới được, món ăn ở Cư Nguyên Các chắc chắn Tiểu Ngũ sẽ thích.
Tiểu Ngũ à, lát nữa ông dẫn con đến Cư Nguyên Các, ở đó đồ ăn ngon lắm, Mãn Hán Toàn Tịch chắc chắn đủ cho con ăn!"
Ông cụ vừa cười vừa nắm tay Tư Tinh Vũ đi ra ngoài, không quên dặn dò dì Lưu.
Anh Lâm là đầu bếp chính của nhà họ.
"Vâng ạ, cảm ơn ông nội!
Chúng ta ra vườn đi dạo, tiêu cơm ạ!"
Tư Tinh Vũ xoa cái bụng no căng của mình, ăn no rồi, toàn thân thoải mái, tâm trạng vui vẻ.
Ông nội che chở cho cậu như vậy, khiến cậu cảm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười dìu ông ra ngoài.
Lúc đến cậu đã thấy bên ngoài có một khu vườn rộng, còn có đường nhỏ rợp bóng cây, trời nóng thế này đi dạo thì thật tuyệt.
Bỗng nhiên hơi nhớ sư phụ, ông lão nhỏ bé đó cũng che chở cho cậu như vậy.
Mỗi khi cậu phạm lỗi, bị Đại trưởng lão phạt, sư phụ cũng giống như ông nội hôm nay, tranh luận với Đại trưởng lão để cậu khỏi bị phạt.
Mình đi rồi, không biết họ có nhớ mình không, có vui không, cuối cùng cũng không có ai chọc họ tức giận nữa rồi.
Haiz, vẫn phải kiếm tiền sớm thôi, như vậy mới có cớ để quay về.
"Anh nói xem số đồ ăn đó của Tiểu Ngũ đi đâu hết rồi, không thấy bụng phệ lên tí nào vậy?"
Tư Quân Mịch huých khuỷu tay vào Tư Quân Kiệt vẫn còn đang ngẩn người, chỉ vào cái bụng vẫn phẳng lì của Tư Tinh Vũ.
"Không biết!" Tư Quân Kiệt lắc đầu, cũng nhìn bụng em trai với vẻ khó hiểu, lại sờ sờ bụng mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ cấu tạo sinh lý của em trai khác với người thường.
"Giờ anh rất nghi ngờ, nhà cũ của Tiểu Ngũ bị em ấy ăn đến phá sản.
Không được, anh phải đến công ty, lão Nhị, em đi cùng anh, chúng ta không thể tiếp tục sống an nhàn thế này được nữa.
Phải làm thêm vài dự án, kiếm thêm chút tiền, anh sợ có ngày tài sản của chúng ta không đủ cho em ấy ăn!"