Khiếp Sợ, Cả Tông Môn Đều Chờ Tôi Về Nhà Bào Tiền

Chương 33: Thiên vị

"Ba, Minh Trạch, con đang dạy dỗ nó lễ nghi, để sau này nó ra ngoài không làm mất mặt Tư gia, anh xem cái dáng ăn của nó kìa, cứ như tám trăm năm chưa được ăn cơm vậy!"

Triệu Nguyệt Hàm thấy ba chồng và chồng đều trách mình, có chút ấm ức.

"Em dâu ba, em bớt nói vài câu đi!" Bác gái cả Vân Tuyết lên tiếng ngăn cản.

"Khó lắm Tiểu Ngũ mới về, nó thích thì cứ ăn nhiều một chút!" Bác gái hai vội vàng hòa giải.

Hai chị em dâu thầm nghĩ trong lòng. Em dâu này làm sao vậy, con trai về nhà không phải nên dâng hết đồ tốt lên trước mặt con sao, sao lại còn dạy dỗ nó trong bữa ăn thế này.

"Triệu nữ sĩ là chê tôi ăn nhiều sao?"

Tư Tinh Vũ chậm rãi ăn miếng giò kho tàu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo đường gân đen trên tay.

"Con gọi mẹ là gì? Mẹ là mẹ con, con còn biết quy củ không?"

Triệu Nguyệt Hàm vốn đã cảm thấy ấm ức, bây giờ đứa con trai mới về này lại gọi mình là Triệu nữ sĩ, không khỏi nổi giận.

"Mẹ? Bà có tư cách đó sao, mười tám năm nay bà có nuôi tôi ngày nào không, năm đó tôi bị lạc mất như thế nào?

Vừa rồi gọi bà một tiếng mẹ, đó là nể mặt ông nội và ba.

Sao, tôi ăn một bữa cơm bà cũng không chịu được, bà có phải cảm thấy tôi không nên trở về?

Nếu bà không muốn nhận tôi, vậy thì không sao, tôi không ép bà, chúng ta coi như người dưng cũng được, dù sao mười tám năm nay tôi cũng không có mẹ, chẳng phải vẫn sống tốt sao."

Tư Tinh Vũ thờ ơ nhìn bà ta, trong mắt có tia sáng lạnh lẽo vụn vỡ.

Triệu Nguyệt Hàm bị cậu nhìn mà trong lòng kinh hãi, đây là ánh mắt gì vậy, như khiến người ta rơi vào hầm băng lạnh thấu xương.

"Mẹ, Tiểu Ngũ thích ăn gì thì cứ ăn, chẳng lẽ Tư gia chúng ta còn không nuôi nổi nó sao!"

Tư Quân Kiệt thấy Triệu Nguyệt Hàm nhắm vào em trai mình, trong lòng cảm thấy bất lực, mẹ rốt cuộc là làm sao vậy?

"Sao, tôi nói sai sao, nó còn biết quy củ không, mọi người đều đã buông đũa rồi, nó là con cháu còn ăn cái gì nữa."

Triệu Nguyệt Hàm thấy con trai và chồng đều không bênh vực mình, cơn giận càng tăng thêm một bậc, giọng nói cũng lớn hơn.

Ầm một tiếng.

"Được rồi, vợ thằng ba, cô ăn xong rồi thì có thể xuống bàn, không ai cản cô.

Tiểu Ngũ, con cứ ăn, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, không đủ thì bảo nhà bếp làm thêm, không cần để ý đến mẹ con!"

Ông cụ nổi giận, đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào Triệu Nguyệt Hàm, ý rất rõ ràng, bảo bà ta nhanh chóng đi, đừng làm phiền cháu trai ngoan của ông ăn cơm.

Triệu Nguyệt Hàm tức đến mặt mày tái mét, ba chồng chưa bao giờ nói nặng lời với mình, khiến mình mất mặt.

Đứa con oan nghiệt này không nên tìm về, vừa về đã làm cho gia đình không yên ổn, quả nhiên sinh ra là để khắc mình.

Bà ta trừng mắt nhìn Tư Tinh Vũ một cái đầy căm hận, rồi đứng dậy đi lên lầu.

"Em dâu, đợi bọ chị với!"

"Tiểu Ngũ, con cứ từ từ ăn, bọn bác lên khuyên nhủ mẹ con!" Hai bác gái vội vàng đuổi theo.

"Cảm ơn ông nội, mọi người không ăn nữa sao, những món này con có thể ăn hết sao?"

Tư Tinh Vũ nghe ông nội nói giúp mình thì trong lòng rất vui, không ngờ mình mới về mà ông nội đã thiên vị mình như vậy.

"Đương nhiên là được, chỉ cần con ăn được, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không đủ thì bảo nhà bếp làm thêm!" Ông cụ đứng dậy đi đến bên cạnh Tư Tinh Vũ ngồi xuống.

"Không cần đâu ạ, chừng này là đủ rồi, không thể lãng phí lương thực!

Ông nội, ông không biết đâu, vì con ăn nhiều quá, sư môn của con đã bị con ăn sạch, mỗi ngày chỉ được ăn no nửa bụng."

"Lần nào cũng là con ăn cuối cùng, bọn họ ăn không hết thì con xử lý nốt."

Tư Tinh Vũ vừa nói vừa gắp miếng thịt kho tàu trước mặt. Món này ngon hơn thịt kho của Tam trưởng lão nhiều lắm. Cậu hài lòng nheo mắt thưởng thức một chút, rồi lại cúi xuống xúc cơm.

"Tiểu Ngũ, nhà trước kia của em điều kiện không tốt lắm sao?" Tư Quân Kiệt xót xa nhìn em trai.

"Cũng không hẳn là không tốt, chỉ là hơi nghèo thôi. Anh Ba, anh không biết đâu, em đã ăn rau dưa suốt mười tám năm rồi.

Thịt thì em mới được ăn lần đầu tiên hai hôm trước, đúng ngày sinh nhật em, trước hôm em xuống núi.

Cả cái chân giò hun khói này nữa, đây là lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời em được ăn đấy."

Tư Tinh Vũ vừa ăn vừa nói, quả thật đáng nể phục, nói chuyện mà chẳng hề ảnh hưởng đến tốc độ ăn của cậu. Cái chân giò kia đã bị cậu xử lý gần hết trong chớp mắt.