Ở Đáy Biển Đào Vong

Chương 25

— Phoenix đã đánh ngất cô trong thang máy!

Những gì sau đó Lộ Giai hoàn toàn không nhớ, lúc tỉnh dậy thì thấy mình ở nơi xa lạ này. Cô theo bản năng tìm kiếm điện thoại để xem giờ, nhưng tiếng bụng sôi “ục ục” làm cô chóng mặt vì đói.

Cô đã ngủ bao lâu rồi?

Nghĩ đến đây, Lộ Giai nhìn quanh phòng tìm Phoenix, nhưng căn phòng không lớn, cách âm cũng không tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết không có ai khác ngoài cô.

Khoan đã, chỉ có mình cô…

— Vậy có phải đây là cơ hội để cô trốn thoát không?

Vừa nghĩ đến đó, Lộ Giai dù vẫn còn ngái ngủ ngay lập tức bừng tỉnh. Cô không bận tâm đến những “vấn đề nhỏ nhặt” khác, cũng chẳng màng việc mình đang cần thức ăn và tắm rửa, lập tức nhảy xuống giường, mang giày, kéo vali và nhanh chóng bước ra cửa.

“Beep beep, cạch —”

Nhưng ngay khi tay cô chạm vào tay nắm cửa, bên ngoài đã có tiếng mở cửa trước.

Ánh sáng chói chang chiếu vào người cô khi cánh cửa từ từ mở ra, một bóng dáng cao lớn hiện ra trong ngược sáng. Cô nheo mắt theo phản xạ, cả người đột ngột cứng lại, kinh hãi lùi hai bước.

“Cô định đi đâu?”

Lộ Giai khẽ nhắm mắt, cảm thấy không thể tệ hơn. Sao cô lại xui xẻo đến mức bị tên đàn ông đáng ghét này bắt quả tang khi đang cố trốn thoát vậy?!

Phoenix bước từ ánh sáng rực rỡ vào trong phòng, vừa bước vào, bàn tay nóng bỏng của anh đã nắm lấy cổ tay Lộ Giai đang kéo vali, kéo cô về phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.

Tay còn lại của anh cầm một khay thức ăn, ngay khi cửa vừa đóng, mùi hương hấp dẫn của thức ăn xộc thẳng vào mũi Lộ Giai.

“Ục ục—”

Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng bụng cô sôi lên không thể bị phớt lờ, đôi mắt cô không thể cưỡng lại mà dán vào khay thức ăn.

Trên khay là một miếng bánh waffle, phía trên còn có một ít mứt việt quất.

Phoenix nhướng mày, đưa khay đến trước mặt cô, giọng điệu bình thản, “Ăn chút gì đi.”

Lộ Giai nhìn anh với ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng cũng chịu thua trước cơn đói, miễn cưỡng bỏ vali xuống, ngồi xuống bàn nhỏ bên cạnh, cầm lấy nĩa nhựa nhanh chóng cắt một miếng waffle để nhét vào miệng.

Trong khi ăn, suy nghĩ của cô vẫn đang miên man, cuối cùng không thể kìm được mà dè dặt và lí nhí hỏi anh ta, “Anh… anh khi nào mới để tôi đi? Tôi ở đây chỉ làm vướng chân anh thôi. Nếu anh để tôi về nước, tôi thề sẽ không nói gì cả…”

Phoenix im lặng một lúc, anh vừa mở miệng định nói điều gì đó, thì bất chợt — từ phòng bên cạnh vang lên một tiếng hét kỳ lạ.

Lộ Giai không chú ý đến việc Phoenix đột nhiên nhíu mày, chỉ tò mò tiến đến gần tường, vừa nghe ngóng vừa thắc mắc, “Tiếng gì thế? Cách âm kém quá nhỉ!”

“Ah… Ưm…”

Vừa nói xong, tiếng động từ phía bên kia tường lại vang lên rõ ràng hơn, cùng những tiếng va đập có nhịp điệu. Lộ Giai dù là một cô gái chỉ hơn hai mươi chưa trải qua chuyện này nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra đó là gì.