Ngoài cửa sổ, lá cờ bay phần phật trong làn khí rồi từ từ hạ xuống, ánh sáng lạnh bên trong điện lấm tấm vệt bóng cây ngoài cửa sổ, tựa như ai đó vừa đập vỡ tâm sự ra từng mảnh nhỏ.
Sương Lăng: Không muốn sống nữa.
Ánh nhìn của Cố Viết Trần vẫn giữ vẻ bình thản.
Lúc này tro hương mới lặng lẽ rơi xuống.
Đến đây, trong đôi mắt của vị chí tôn Cửu Châu thoáng hiện một tia tán thưởng nhạt.
Trong thời gian chưa đến một nén hương, từ không có chút căn cơ nào đã luyện khí thành công, tâm thần thanh tĩnh, kinh mạch dẻo dai, đến mức lần đầu tiên có thể lấy khí mạch xông vào thân thể, khiến y phục vỡ nát.
…Thiên tài.
Thiên tài thật sự đứng trước mặt nàng cuối cùng cũng lên tiếng: “Không tệ.”
Tình cổ có thể hóa giải.
Sương Lăng há miệng ra.
Có thể… cho ta… mặc y phục rồi nói chuyện không.
Thánh thể Hợp Hoan này… một ngày nào đó… nàng nhất định sẽ…
Một lúc sau, cuối cùng nàng cũng phát ra âm thanh yếu ớt: “Cứu… cứu ta.”
Vυ't một tiếng.
Một chiếc áo khoác đột nhiên bay đến phủ lên người nàng, đúng là cứu tinh trong lúc hoạn nạn.
Sương Lăng rưng rưng nước mắt, lập tức vụng về vớ lấy áo choàng khoác lên người. Sau đó nàng đầy lòng cảm kích nhìn về hướng chiếc áo bay tới, chỉ kịp thấy một nữ tu sĩ với gương mặt kiều diễm thoáng qua, trong ánh mắt nàng có vẻ phấn khích và ngưỡng mộ rồi nhanh chóng lẩn mất.
Đối diện, sau khi kiếm tôn cân nhắc và tính toán, cuối cùng ngước mắt lên, đưa ra quyết định:
“Trong vòng mười năm, ta nhất định sẽ đưa ngươi cùng phi thăng.” Sương Lăng vẫn quấn trong áo.
Bên trong đại điện yên lặng lạnh lẽo, tiếng gió thổi qua khắp đại sảnh.
Sương Lăng chớp mắt: Hả?
Nàng đưa ngón tay chỉ vào mình: Ta?
Ánh mắt hắn sâu lắng như ánh trăng lạnh trong đầm, bình thản không gợn sóng, mang theo sự kiên định của kẻ đứng đầu Cửu Châu.
Dù vừa rồi việc luyện khí thành công nhanh chóng cũng khiến nàng có chút tự hào, nhưng khi nhìn ánh mắt của hắn, nàng có cảm giác hắn đã bắt đầu tính toán xem làm thế nào để đưa nàng từ Luyện Khí tiến thẳng lên Trúc Cơ rồi kết đan trong vòng một năm, ba năm đột phá Nguyên Anh rồi cùng hắn trải qua con đường dị thường để ngộ đạo, chinh phạt Cửu Châu, lấy chiến nuôi kiếm...
Nhưng khoan đã!
Thiên tài thật sự thường không có nhận thức rõ ràng về trình độ tu vi của thế giới này. Vì hệ giá trị của hắn sẽ tự “lạm phát” theo thiên phú của mình nên hắn khách quan nghĩ rằng nàng làm được, vậy vì sao hắn không làm được?
Đó cũng là lý do vì sao trong nguyên tác, nam chính từ nhỏ đến lớn lại bị tổn thương nhiều đến thế, bởi Cố Viết Trần đã một mình thay đổi hệ đánh giá của cả thế giới tu tiên.
Nam chính vốn cũng có thể xem là thiên tài trẻ tuổi, căn cơ xuất chúng, mười năm kết đan xong, ngang bằng với trình độ của Cố Viết Trần khi mới sinh ra.
Nam chính hai mươi tuổi đạt Nguyên Anh, tuyệt đối là người nổi bật nhất trong những người cùng tuổi nhưng ngoảnh lại, Cố Viết Trần đã xưng bá khắp tứ hải, phi thăng sắp đến gần.
Hắn ta vừa thiên tài hơn nàng, lại vừa chăm chỉ hơn nàng, không ăn không ngủ không màng phong nguyệt, không phi thăng không từ bỏ.
Và rõ ràng, lúc này Cố thiếu tôn cho rằng nàng cũng có thể làm được.