Hay Là “Xiên” Ta Luôn Đi!

Chương 12: Nàng… trần trụi

Nam nhân đang lau kiếm bỗng dừng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn.

Chỉ vài câu ngắn gọn, nàng đã nhập định.

Đôi mắt dài và đen như màn đêm của hắn thoáng qua một tia kinh ngạc rồi bắt đầu nghiêm túc quan sát nàng.

Còn Sương Lăng lúc này hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt áp bức của hắn, quanh thân nàng là cảm giác thư thái bất ngờ… Khi quay vào nội tâm, thế giới này không còn ai khác, nàng không cần giao tiếp, nhẹ nhõm vô cùng, thậm chí cảm thấy thế giới xung quanh rõ ràng đến kỳ diệu, dù nhắm mắt lại vẫn thấy xung quanh có làn sương xanh lượn lờ di chuyển.

Sương Lăng chợt nhớ ra sau khi thân thể thánh nữ bị Cố Lang giấu đi, nàng trở thành món lễ vật chính trị. Theo lẽ thường, lẽ ra nàng sẽ bị nam chính biến thành lò đỉnh hạng nhất nhưng hắn ta lại không làm vậy mà bắt nàng dùng thuật âm dương để chuyển tu vi ra ngoài. Cố Lang quả là tinh tường, nếu đã chọn phương pháp này chỉ có thể chứng tỏ rằng cách này hiệu quả hơn so với việc làm lò đỉnh.

Điều này chứng tỏ Hợp Hoan Thánh Thể vốn không chỉ dùng để hợp hoan.

Thậm chí có khả năng tốc độ tu luyện của thánh thể cổ xưa này rất nhanh! Chỉ là vừa tu luyện xong đã phải cống hiến cho người khác thôi!

Sương Lăng bỗng cảm thấy tự tin, tâm trí chìm vào tĩnh lặng, linh khí lay động quanh nàng.

Không biết từ khi nào, lớp bùn trên mặt nàng dần dần rơi xuống, âm thanh xung quanh cũng ngày càng rõ ràng hơn.

Nàng nghe thấy tiếng tùng hạc đưa tin từ phương xa.

Gần đó là tiếng tro hương đang cháy vụn vụn rơi xuống.

Nghe thấy tiếng nam nhân chậm rãi lau kiếm.

Tiếng trà sôi rồi lạnh tan.

Nhìn thấy màu của cổ trùng chuyển động dọc theo kinh mạch.

Rồi đột nhiên nàng cảm nhận một luồng khí trong lành tràn vào, lớn mạnh dần trong cơ thể, một cảm giác sức mạnh chưa từng có tràn đầy trong thức hải và kinh mạch, bắt đầu lưu chuyển theo một hướng nào đó, luồng khí trong lành như nước, ngay cả sức nóng của tình cổ cũng bị áp chế xuống.

Có lẽ nàng thật sự cũng khá có thiên phú!

Sương Lăng siết chặt hai tay, cảm nhận dòng khí lưu chuyển, vui mừng mở to mắt nhìn hắn: “Ta...”

Bụp!

Luồng khí bùng nổ, y phục trên người Sương Lăng trong thoáng chốc vỡ ra thành từng mảnh vụn.

Thánh thể Hợp Hoan theo đó mà bùng phát.

Những mảnh vải rơi rơi nhẹ nhàng xuống.

Nàng… trần trụi.

Phi thăng trong mười năm.

Cố Viết Trần và Sương Lăng chạm mắt nhau.

Không tránh né, ánh mắt hắn hoàn toàn bình thản.

Sương Lăng trải qua các giai đoạn từ vui mừng đến chấn động rồi cuối cùng mặt không cảm xúc.

Trong khoảnh khắc khi y phục vỡ tung, trong đầu nàng như thể vừa trải qua vụ nổ Big Bang, tận thế rồi tái lập lại, ha ha, hóa ra mở trời tạo đất là việc nàng lúng túng mà dùng chân bới ra, còn dư liệu đủ cho nàng giúp Nữ Oa vá trời.

Cuối cùng đầu óc nàng trở nên trống rỗng, trần trụi như chính cơ thể nàng, lơ mơ bất định.

Trước điện Không Tại, gió núi thổi từng vòng xoáy qua.

Nàng cảm thấy lạnh.

Nếu như có một nghệ sĩ thời hậu thế chứng kiến cảnh này, họ chỉ có thể nghĩ rằng nữ thần phương Đông giáng trần, một thân ngọc mỏng manh tỏa ánh sáng dịu dàng, đứng run rẩy giữa gió, mỗi phân tấc xương thịt đều đẹp đến hoàn mỹ. Sau khi Luyện Khí nhập tiên môn, cơ thể nàng trở nên tinh khiết, linh khí của đất trời như phủ lên làn da sứ ngọc của nàng một lớp men nhẹ, nàng đẹp đến mức tựa như vỡ vụn, ánh mắt cũng như vỡ vụn.