Cuộc đời hai người rẽ sang hai ngả hoàn toàn khác nhau nhưng một cách kỳ diệu vẫn duy trì tình bạn hơn ba mươi năm.
Khi Ninh Phỉ ly hôn, đưa hai đứa con đến Bắc Thành, Trịnh Tâm Mai đã giúp đỡ bà rất nhiều.
Trịnh Tâm Mai luôn mong có một cô con gái nhưng trong lần sinh con đầu tiên lại tổn thương cơ thể, chỉ có duy nhất một đứa con trai là Tạ Chấp Nghiên.
Vì vậy Trịnh Tâm Mai rất yêu thích Ninh Dụ Huyên xinh đẹp và đáng yêu từ nhỏ, mỗi khi lễ tết đều mua quà tặng cô.
Chỉ là từ khi quen biết Cố Vân Hạo, Ninh Dụ Huyên đã nhiều năm không đến nhà họ Tạ, cũng không gặp lại dì Trịnh.
Giọng nói trong trẻo của Tạ Chấp Nghiên truyền qua điện thoại, kéo Ninh Dụ Huyên ra khỏi dòng ký ức.
"Không thì em nghĩ là vì gì?" Anh hỏi.
Ninh Dụ Huyên chớp chớp mắt: “Không có gì.”
Quả thật cũng không có khả năng nào khác. Chẳng lẽ vị đại lão khiến giới danh lợi ở Bắc Thành nghe tên đã sợ này lại thật sự luôn thầm yêu cô sao?
"Tạ tổng." Ninh Dụ Huyên nói: "Tôi sẽ sớm đưa ra câu trả lời cho anh."
…
Tòa nhà tập đoàn Hoành Giang, văn phòng tổng giám đốc.
Tạ Chấp Nghiên đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại trong giây lát.
Hai giây sau, cửa văn phòng bị gõ.
Người bước vào là trợ lý Lưu Trình: “Tạ tổng, các tài liệu ngài cần đều ở đây rồi.”
Tạ Chấp Nghiên khẽ gật đầu: “Ừ, cậu ra ngoài trước đi, một lát nữa tôi sẽ sang phòng họp.”
Lưu Trình đáp “Vâng” một tiếng, ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Tạ tổng, có cần tôi pha cho ngài một ly cà phê không?”
Tạ Chấp Nghiên: “Cũng được.”
Lưu Trình nghe lời, đi ra ngoài.
Bình thường với phong cách làm việc quyết đoán nhanh gọn của Tạ tổng, Lưu Trình sẽ không hỏi thêm câu này.
Chỉ là lần này Tạ Chấp Nghiên vừa đến Nam bán cầu bàn một thương vụ, hôm qua mới ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ để bay về nước.
Lưu Trình với vai trò là trợ lý đặc biệt của Tạ Chấp Nghiên, tất nhiên cũng đi công tác cùng sếp, vì thế đến giờ vẫn chưa kịp điều chỉnh lại múi giờ.
Tối qua mất ngủ mãi, sáng nay thức dậy, thái dương của Lưu Trình đau nhức liên hồi.
Nhưng Tạ Chấp Nghiên vẫn như không có chuyện gì, thậm chí còn đến công ty sớm hơn anh ta năm phút.
Nửa tiếng nữa sẽ có một cuộc họp quan trọng, các giám đốc từ các phòng ban đều phải báo cáo công việc với Tạ Chấp Nghiên.
Lưu Trình không khỏi cảm thán vì sao Bắc Thành có nhiều công tử nhà giàu như vậy nhưng chỉ có Tạ Chấp Nghiên còn trẻ đã nắm quyền lớn trong tay.
Với ý chí và thể chất mạnh mẽ như sắt thép thế này, thật không phải người bình thường có thể sánh được.
…
Ninh Dụ Huyên vẫn đang suy nghĩ về cuộc điện thoại lúc nãy.
Muốn giành quyền mua những khách sạn đó trước Cố Vân Hạo, dường như ngoài việc chấp nhận đề nghị của Tạ Chấp Nghiên, cô không có lựa chọn nào tốt hơn.
Cả Bắc Thành, người vừa có khả năng mua lại bốn khách sạn cùng lúc vừa sẵn sàng giúp cô, đáp ứng được cả hai điều kiện này, Ninh Dụ Huyên không nghĩ ra được ai khác ngoài Tạ Chấp Nghiên.
Nếu sau này phải đối đầu với Cố Vân Hạo và nhà họ Cố, có sự giúp đỡ của Tạ Chấp Nghiên, cô sẽ có thêm phần thắng.
Nhưng dù sao hôn nhân cũng không phải chuyện nhỏ nên Ninh Dụ Huyên vẫn chưa vội đưa ra quyết định.