Nhưng nghe Sầm Mộng nói vậy, Cố Vân Hạo lại nhìn kỹ vào ánh mắt và nét mặt của Ninh Dụ Huyên, dường như thực sự có chút miễn cưỡng.
Cũng đúng thôi! Ninh Dụ Huyên si mê anh ta đến mức nào, anh ta biết rõ.
Anh ta đề nghị chia tay, sao cô có thể không buồn một chút nào chứ?
Chắc hẳn là đang cố nén đau buồn để quay chương trình, giả vờ như không có gì xảy ra mà thôi.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Hạo bỗng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, nôn nóng muốn nghe Ninh Dụ Huyên hạ mình năn nỉ anh ta như trước kia.
“Mộng Mộng, em nói cũng có lý!” Cố Vân Hạo nhìn Sầm Mộng: “Nhưng dù sao bên đó cũng đang livestream…”
Sầm Mộng tinh ý nói: “Vân Hạo, anh yên tâm, nếu Dụ Huyên muốn nghe điện thoại, chắc chắn sẽ tránh xa máy quay.”
Cố Vân Hạo suy nghĩ trong chốc lát, quyết định: “Vậy nghe theo em! Mộng Mộng, em đúng là tốt bụng, lại còn nghĩ cho cô… người yêu cũ của anh như vậy.”
Sầm Mộng mỉm cười: “Chúng em đều là con gái, dù cùng yêu một người đàn ông, em cũng hiểu được cảm xúc của cô ấy.”
Cố Vân Hạo nghe vậy, lòng càng mềm lại, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Sầm Mộng: “Ừ, Mộng Mộng của anh thiệt thòi rồi.”
Anh ta cầm điện thoại lên, nhấn vào ảnh đại diện của Ninh Dụ Huyên, chọn gọi thoại.
Điện thoại kết nối thành công, Cố Vân Hạo khấp khởi trong lòng.
Lần trước hai người cãi nhau, Ninh Dụ Huyên thường giận dỗi chặn anh ta, một hai tiếng sau mới chủ động bỏ chặn và xin lỗi.
Lần này không bị chặn, càng chứng tỏ Ninh Dụ Huyên trong lòng vẫn muốn quay lại với anh ta.
Tuy nhiên cuộc gọi thoại cứ reo mãi mà không có ai nghe máy.
Để phòng ngừa sự cố bất ngờ, chương trình livestream thường có độ trễ từ vài chục giây đến vài phút nên Cố Vân Hạo không thể nhìn thấy hình ảnh trực tiếp bên đó.
Đợi đến mức bắt đầu sốt ruột, cuối cùng bên kia cũng bắt máy.
…
Dưới sự nhắc nhở và động viên của nhân viên, Ninh Dụ Huyên lau khô tay, đi vào phòng khách để nghe điện thoại.
Cô biết, chương trình muốn khai thác thêm tình tiết hấp dẫn nên mới khuyến khích cô nghe điện thoại trong lúc quay hình.
Dĩ nhiên, nhân viên cũng cam đoan rằng để bảo vệ quyền riêng tư của cô, họ chỉ ghi lại những lời cô nói từ phía này.
Giọng Cố Vân Hạo rõ ràng vang lên trong tai nghe: “Dụ Huyên, anh có chuyện muốn nói với em.”
Ninh Dụ Huyên "Ồ" một tiếng đáp lại: “Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?”
Cố Vân Hạo nghe không hiểu: “… Đồ gì cơ?”
Ninh Dụ Huyên: “Xem ra không chỉ tai anh không tốt, trí nhớ cũng có vấn đề rồi.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn chưa kịp hiểu ra.
Thấy nhân viên quay phim ra hiệu, Ninh Dụ Huyên quay mặt lại, mỉm cười nhìn vào ống kính: “Xin lỗi mọi người, là một người mắc nợ mà không trả gọi đến, tôi là chủ nợ của anh ta.”
Cố Vân Hạo: …
Khán giả: … ?
Cố Vân Hạo nghe mà ngơ ngác, phải mất vài giây mới hiểu ra Ninh Dụ Huyên đang nói về chuyện trả lại quà.
Vốn đang mong được nghe Ninh Dụ Huyên nói vài lời dịu dàng lại bị cô mỉa mai.
Cơn giận trong lòng Cố Vân Hạo bùng lên, buột miệng nói: “Ninh Dụ Huyên! Cô thật sự nghĩ tôi thèm mấy thứ rác rưởi đó của cô sao? Ngày mai tôi sẽ mang trả lại hết cho cô!”