Kiều Dưỡng Bệnh Mỹ Nhân Phu Lang

Chương 3

“An Niên, chúng ta về nhà rồi.” Giang Trúc cao giọng.

“Ừm……”

Người ở phía sau cuối cùng cũng khịt mũi, chậm rãi trả lời.

Giang Trúc chỉ nghĩ cậu mệt quá nên ngủ quên nên đặt cậu ngồi lên chiếc bàn tròn làm bằng đá cẩm thạch trong sân chờ cậu tỉnh lại.

Lần này Diệp An Niên kỳ thực ngủ không sâu, nhưng tai trái của cậu bị Diệp Thành Hà một tát làm tổn thương, nếu có người đến gần nói nhỏ vào tai trái, cậu sẽ không nghe được.

Vì vậy, lúc Giang Trúc gọi cậu hai lần, không phải là cậu không muốn dậy, mà là không nghe thấy.

Gió đêm hè vẫn có chút lạnh, Diệp An Niên run lên vì gió, nhưng cậu cũng cảm thấy khá tỉnh táo.

Đinh Thu đã dẫn Diệp An Phúc vào nhà, thắp nến trong nhà, một luồng ánh sáng vàng ấm áp từ cửa sổ chiếu ra.

"Vào đi, bên ngoài lạnh lắm." Giang Trúc thấy cậu đã tỉnh lại nói.

Diệp An Niên gật đầu, xuống khỏi bàn tròn, đi theo Giang Trúc vào phòng phía đông.

Nhà Giang Trúc có ba phòng, chia làm đông tây, gian chính ở giữa.

Đinh Thu còn trẻ, luôn ngủ cùng hắn ở phòng phía đông, trong phòng phía tây có một tủ thuốc lớn kê sát tường, một chiếc giường hỏng, trên đó có mấy đồ lặt vặt.

Phòng chính cũng là phòng bếp, có bếp nấu, tủ có ngăn kéo, một chiếc bàn thấp và vài cột gỗ là nơi mọi người thường nấu nướng, ăn uống.

Hiện tại lại có thêm hai vị huynh đệ Diệp An Niên, thổ kháng ( giường làm bằng gạch có sưởi ) ở đông phòng tựa hồ không đủ để ngủ

Đinh Thu chống gậy mù hỏi Giang Trúc: "Tiên sinh, buổi tối nên ngủ như thế nào?"

Giang Trúc cuộn chăn ga gối đệm của Đinh Khâu lại nhét vào trong ngực nhóc: “Em với Phúc nhi ngủ ở phòng phía tây, còn ta và An Niên ngủ ở đây.”

“Vậy đệ đi thu dọn.” Đinh Thu đáp, ôm chăn gối của mình quay người đi về phía tây phòng.

"Khụ, để ta ngủ với Phúc nhi được rồi." Diệp An Niên nói với Giang Trúc khi nhìn bóng lưng của Đinh Thu biến mất ngoài cửa.

Cậu đột nhiên bị yêu cầu ngủ chung giường với một người đàn ông xa lạ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó xử

“Ngươi ho còn chưa khỏi, lại ngâm mình trong nước sông, tối nay khả năng sẽ sốt cao.” Giang Trúc không đồng ý: “Ngủ với ta, ta có thể dễ dàng chăm sóc cậu.” "

"Được." Diệp An Diên đồng ý.

Suy cho cùng, những gì Giang Trúc nói là có lý. Nếu cậu từ chối một lần nữa, có vẻ như không hợp với tình người

Hơn nữa, Giang Trúc chữa trị cho hắn cũng chỉ là bác sĩ chăm sóc bệnh nhân, cậu cũng không có gì phải tự phụ.

Sau khi thu xếp chỗ ngủ vào ban đêm, Giang Trúc để Diệp An Niên đưa Phúc Tể đi nghỉ ở đông phòng, sau đó quay người đi về phòng chính dùng bữa tối.

Bữa tối rất đơn giản, Giang Trúc nấu một nồi cháo, hấp vài chiếc bánh bao ngũ cốc, trứng luộc, dưa chua nhỏ và một đĩa măng núi xào.

Diệp An Niên nhìn trên bàn đầy đồ ăn, trước mặt chỉ có một cái đĩa nhỏ.

Bên trong là một miếng đậu hũ trắng hình vuông, có một miếng nhỏ đào ra từ giữa, bên trên đặt một quả sơn trà có múi màu vàng cam.

Không biết có phải vì mới nấu hay không mà đậu hủ ngâm nước sơn trà có màu vàng óng, ăn rất ngon miệng.

"Đây là?" Diệp An Niên hỏi.

"Đậu phụ đường." Giang Trúc trả lời, "Xé một miếng nhỏ từ giữa đậu phụ, đổ đầy đường và hầm cho đến khi chín. Nó có tác dụng giảm ho và hen suyễn. Ta còn cho cậu thêm một quả sơn trà. Ăn một cái. Mỗi tối chúc cậu ngủ ngon.”

“Thật sao?” Diệp An Niên dùng đũa chọc vào đậu phụ mềm, có chút không thể tin được.

Nó chỉ là đậu phụ và đường, chỉ là những thành phần phổ biến nhất. Nó thậm chí còn không chứa bất kỳ thành phần phụ nào. Làm sao nó thực sự có tác dụng thần kỳ như vậy?

“Có phải thật không, tối nay không phải biết sao?”

Giang Trúc mỉm cười, bóc xong trứng cho Đinh Thu và Phúc Tể, tiện tay bóc trứng rồi cho vào bát của cậu.

Diệp An Niên nhìn cái trứng được bóc vỏ kĩ càng trong chén của mình, sắc mặt có chút nóng lên, cậu thật sự chỉ là tò mò hỏi, cũng không có hoài nghi về y thuật của Giang Trúc

May mắn thay, Giang Trúc không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, sau khi bóc trứng cho hai đứa trẻ cùng một người bệnh, hắn tiếp tục ăn bữa ăn của mình.

Diệp An Niên cũng múc một thìa đậu phụ đường cho vào miệng, mềm mại có chút ngọt ngào lập tức tràn ngập trong miệng, có hương vị của sơn trà tan chảy trong miệng, hóa ra lại khá ngon.

Ăn tối xong, Đinh Thu mang Phúc Tể về phòng phía tây ngủ.

Giang Trúc dẫn Diệp An Niên tới đông phòng nghỉ ngơi, còn mình thì tự dọn dẹp bát đĩa, bàn ghế, đun một nồi nước nóng lớn.

Ban ngày Diệp An Niên rơi xuống nước, mặc dù đã thay quần áo khô, nhưng hơi ẩm vẫn xâm nhập vào cơ thể nên tốt nhất là tắm thuốc, nếu không ban đêm rất dễ phát sốt.

Sau khi đun sôi nước nóng, hắn lấy một bồn tắm lớn từ phòng phía tây ra, múc nước nóng trong nồi, bỏ dược liệu đã chuẩn bị sẵn trước khi vào phòng, gọi Diệp An Niên ra ngoài.

"Tắm thuốc?" Diệp An Diên đứng ở cửa đại sảnh phía đông, nhìn bồn tắm xông hơi, có chút sửng sốt.

Trong thùng trôi nổi một ít dược liệu sẫm màu, tản ra mùi thuốc bắc thoang thoảng.

“Ta đã đóng cửa thật chặt để không cho gió lùa vào. Cậu an tâm ở đây ngâm thuốc, ta vào phòng. Nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi.”

Giang Trúc nói xong, xoay người định đi vào nhà thì lại bị Diệp An Niên ngăn lại.

"Ừm... Giang đại phu." Diệp An Niên vẻ mặt xấu hổ.

Giang Trúc nhướng mày: “Còn có chuyện gì sao?”

“Ta chỉ có một bộ quần áo,” Diệp An Niện kéo quần áo rộng thùng thình trên người hắn, “Đây là của ngài…”

Y phục của cậu đã ướt sũng, cùng với chiếc váy cưới cũ đang được treo trên dây phơi bên ngoài cho khô.

“Cậu ngâm mình trước đi,” Giang Trúc ôn nhu nói, “Lát nữa ta sẽ đưa cho cậu, có thể phải mấy ngày nữa mới may quần áo mới, cậu có thể mặc tạm trước.”

“Được,” Diệp An Niệm gật đầu, “Lại làm phiền ngài.”

Dù sao cậu hiện tại đang mặc chính là quần áo của Giang Trú, mặc thêm mấy ngày nữa cũng không sao.

"Cậu còn khách khí với ta sao?" Giang Trúc cười cười, xoay người đi vào nhà.

Nhiệt độ nước trong bồn tắm vừa phải, Diệp An Niên cởϊ qυầи áo, thoải mái ngâm mình trong đó dù nước đến vai, chỉ lộ ra đầu.

Không biết có phải là do dược liệu hay không, toàn thân cậu đều bị nước ấm bao bọc, các lỗ chân lông đều mở ra, toàn thân mồ hôi đều thuận lợi thải ra ngoài. Nó rất thoải mái.

Sau một ngày vất vả, cơ thể nhỏ bé của cậu không còn chịu nổi nữa, cảm thấy buồn ngủ và ngủ quên trên mép thùng.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ngoài cửa đông phòng vang lên một âm thanh nhẹ nhàng. Giang Trúc lấy quần áo sạch sẽ ra, nhìn thấy Diệp An Niên một tay chống lên mép bồn tắm, đầu hơi nghiêng về một bên, nhắm mắt ngủ.

Cậu sinh ra cực kỳ đẹp mắt , với những đường nét rõ ràng, nét điển trai trên khuôn mặt, lông mi rũ xuống khi cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, khiến anh không cảm thấy xa lạ khi thấy cậu vào ban ngày.

Mái tóc dài ướŧ áŧ của cậu được xõa trên vai. Màu tóc đen tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với làn da trắng trẻo ốm yếu của cậu, khiến cậu trông thanh tú và dịu dàng.

Giang Trúc có vẻ có chút suy tư, cho đến khi một sợi tóc ướt của Diệp An Niên trượt vào trong thùng, bắn ra vài giọt nước.

Khi tỉnh táo lại, Diệp An Niên cũng tỉnh lại.

Cảm nhận được có bóng đen, Diệp An Niện quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Giang Trúc.

Giang Trúc:......

"Ta...đến để đưa cho cậu một ít quần áo."

Nói xong, hắn không thèm nheo mắt đặt bộ quần áo trắng trơn đã gấp gọn lên bệ gỗ nhỏ cạnh bồn tắm, rồi nhanh chóng đứng dậy quay trở lại căn phòng phía đông.

Tuyệt vọng muốn chết, Giang Trúc giơ tay đóng cửa lại và xoa xoa thái dương.

Chỉ nhìn thoáng qua đã không thể quên được.

Diệp An Niên, người đang ở trong phòng chính, sau những chuyện lúc này cơn buồn ngủ cũng biến mất

Nhiệt độ nước trong bồn tắm vừa nguội đi, cậu nhanh chóng đứng dậy, dùng khăn tay lau khô người, sau đó mặc bộ quần áo mà Giang Trúc đưa cho.

Một lúc sau, lại có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Diệp An Niên mặc bộ quần áo của Giang Trúc bước vào với mái tóc dài đen ướt

Hơi nước trên người hắn còn chưa tiêu tán hoàn toàn, ánh mắt lành lạnh như suối băng.

Giang Trúc sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy, lấy một chiếc khăn tay sạch ném qua: "Trước khi đi ngủ lau sạch, nếu không buổi tối sẽ đau đầu."

“Ừm.” Diệp An Niên cầm khăn tay ngồi xuống mép giường.

Cậu nhìn Giang Trúc đặt bàn sưởi xuống, trải ra một tờ giấy đỏ bắt đầu mài mực, có chút tò mò không biết đêm khuya như vậy hắn viết gì.

Tuy nhiên, chưa kịp hỏi thì Giang Trúc đã lên tiếng.

"Ngày sinh và tử vi của cậu là gì?"

"Hả?" Diệp An Niên giật mình hỏi.

"Canh thϊếp cầu hôn." Khương Trụ nói: "Sáng mai ta sẽ đến Diệp gia hạ sính, trước tiên giải quyết chuyện này, tránh cho chúng ta một đêm dài mộng ảo."

Vương gia và Diệp Thành Hà hôm nay chắc chắn có xích mích, nhưng họ về muộn, trong thôn cũng đã yên tĩnh lại nên không nghe được nhiều tin tức về cậu

Lúc này Vương gia nhất định sẽ nhân cơ hội hủy bỏ hôn ước, đòi lại Diệp Thành Hà năm lạng bạc đặt cọc. Ngày mai, Giang Trúc sẽ đến cầu hôn Diệp Thành Hà nóng lòng muốn gϊếŧ cậu đến thế, ông ta chắc chắn sẽ đồng ý.

"Được." Diệp An Niên không chút do dự nói cho Giang Trúc ngày sinh của mình.

Cậu đang nói về ngày sinh nhật của chính mình. Không biết tại sao, cậu lại không nhớ được những chuyện này của nguyên chủ cùng một số chuyện hồi nhỏ.

Giang Trúc không hề nghi ngờ, nhanh chóng bắt đầu viết chữ viết mạnh mẽ, xuất hiện trên tờ giấy, và trái tim của Diệp An Niên rung động khi nhìn thấy nó.

Cậu không ngờ chữ viết của Giang Trúc đẹp đến vậy

“Tiền sính lễ, ta sẽ trả lại ngài sau khi ta kiếm được tiền.” Cậu nhìn một lúc rồi nói.

Giang Trúc đẹp đẽ thu bút, ngẩng đầu nhìn Diệp An Niên, cười đến khóe mắt cong lên: "Ta cưới cậu, còn cần cậu phải trả sính lễ sao?"

Sắc mặt Diệp An Niên đỏ bừng: “Ý ta không phải vậy…”

Cậu chỉ cảm thấy tuy là tiền sính lễ nhưng cuối cùng nó lại lọt vào túi của Diệp Thành Hà. Giang Trúc tốt với cậu như vậy nên không có lý do gì để anh phải trả số tiền oan uổng này.

“Nếu không như vậy, thì đem những lời đó rút lại đi. Từ nay về sau chúng ta ở chung, cậu quản lý tiền bạc của gia đình.”

"Nào, chúng ta xem qua." Giang Trúc đưa hai tờ thiệp cưới cho Diệp An Niên xem, "Tấm giấy đỏ còn sót lại từ câu đối viết trong dịp Tết Nguyên Đán. Ta chỉ có thể làm được như bây giờ."

Tuy chỉ là tờ giấy đỏ bình thường có chữ đen nhưng chữ viết của hắn rất đẹp và không hề thô thiển chút nào.

“Người trong thôn không để ý tới chuyện này, tổ chức vui vẻ là xong. Nhưng tiệc vui của chúng ta có lẽ phải tổ chức muộn hơn nên chúng ta vẫn phải trao đổi thϊếp canh để biến nó thành hiện thực.”

Diệp An Niên đọc cả hai phần thϊếp canh rồi đưa lại cho Giang Trúc: “Rất tốt.”

Giang Trúc lập tức mỉm cười và đặt hai thϊếp canh sang một bên: "Nếu ngày mai chúng ta trao đổi nó trước mặt Diệp Thành Hà và Lý Tranh, quyết định vậy đi . Trời cũng muộn rồi, đi ngủ đi."

Hai người lên giường nằm xuống giường của mình, vừa thổi tắt nến, căn phòng trở nên tối đen hoàn toàn, họ có thể nghe thấy tiếng thở khe khẽ của nhau.



Ngày hôm sau, Diệp An Niên bị Phúc Tể đánh thức.

Khi cậu mở mắt ra, Phúc ca nhi đang nằm trên mép sưởi, chớp mắt to nhìn anh.

“Anh,” Tiểu Phúc ngọt ngào nói: “ Giang đại phu làm cho em món sữa trứng, em để lại cho anh nửa bát.”

“Phúc Tể hiểu chuyện rồi.” Diệp An Niên sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc

Sáng sớm không có Diệp Thành Hà mắng, cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Bữa sáng gồm ngô luộc, cháo , trứng luộc và đồ chua. Chỉ có nhóc Phúc mới có thêm một bát sữa trứng.

Diệp An Niên đứng dậy tắm rửa mặc quần áo, đi ra ngoài phòng chính ăn cơm.

Nhìn thấy cậu đi ra, hắn mỉm cười vẫy tay: "Đến đây, lát nữa chúng ta phải đến Diệp gia."

Diệp An Niên đáp lại, ngồi xuống bên cạnh chỗ ngồi, vừa mới cầm đũa lên, Khương Chú liền đưa một bình thuốc nhỏ.

"Đây là?" Diệp An Niên hỏi.

"Sơn trà ngâm." Giang Trúc trả lời, "Trước tiên hãy sử dụng cái này để giảm cơn ho của cậu. Hôm nay có rất nhiều việc phải làm. Khi chúng ta trở về từ Diệp gia, ta sẽ chẩn đoán cho cậu và điều trị."

"Cảm ơn rất nhiều." Diệp An Niên đem bình thuốc cất đi.

Nói xong, cậu chợt nhớ ra đêm qua hình như mình đã ngủ yên mà không ho. Nhưng trước đó, khi ngủ trong căn phòng nhỏ với Phúc Tể ở Diệp Gia, hầu như đêm nào cậu cũng ho đến chết.

Không ngờ rằng kẹo đậu phụ thực sự có tác dụng.