Kiều Dưỡng Bệnh Mỹ Nhân Phu Lang

Chương 2

Nước hồ giữa hè mát lạnh đến thấu xương, cái nóng như thiêu như đốt của mặt trời lập tức bị cuốn trôi. Diệp An Niên chậm rãi mở mắt, cảm giác được bản thân đang chìm xuống đáy hồ. Cậu nhìn mặt hồ ngày càng , cho đến khi cuối cùng chỉ còn lại một tia sáng to bằng đầu ngón tay. Mọi âm thanh trong tai cậu đều biến mất. Nước trong mũi khiến cổ họng và ngực cậu như rát bỏng. Cổ họng ngứa ngáy cũng khiến cậu rất khó chịu, nhưng không thể ho được nữa.

Cậu không muốn ở lại đây, cũng không muốn quay về. Nếu có cơ hội tái sinh, thà để lại cho những người cần giúp đỡ còn hơn.

Tất cả những gì cậu muốn chỉ là cái chết.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Diệp An Niên khó nhọc nâng mí mắt lên, liếc nhìn phía trên mơ hồ và mờ mịt, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng dường như có một bóng người mơ hồ lướt qua.



"Tiên sinh có người huynh mau nhanh nhanh chút"

Không biết đã qua bao lâu, hình như có một giọng nói trẻ con vang lên bên tai. Sau đó một giọng nam ôn hòa truyền đến: “Em có mang theo khưu hương tới không?” Sau một âm thanh khi đồ vật bị lục lên một chút, giọng nói của một đứa trẻ lại vang lên:

"Tiên sinh, hình như không mang theo....."

Cảm nhận được ý thức của mình khôi phục, Diệp An Niên mí mắt run rẩy, cố gắng mở mắt. Trước mắt cậu là bầu trời sáng sủa, nhìn thấy một khuôn mặt không hề xa lạ. Người đàn ông có đôi lông mày sắc nét và đôi mắt sáng, chiếc mũi cao và đôi môi mỏng. Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một đôi mắt dịu dàng và ấm áp, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Bên cạnh anh ta là một đứa trẻ tám chín tuổi đang ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm một cây gậy mù. Hai người này không ai khác chính là Giang Trúc một lang trung sống ở làng Nguyệt Nha và Đinh Thu, cậu bé y học mù mà anh mang theo.

Ba năm trước, hai người từ bên ngoài chạy đến, vì quê hương có lũ lụt, Lý Tranh cảm thấy hai người bọn họ đáng thương, vừa vặn đúng lúc trong thôn thiếu dược sư, liền đem bọn họ lưu lại

Diệp An Niên và Giang Trúc đã gặp nhau một lần trước đó, cánh tay của cậu đầy vết sẹo khi cậu bị Diệp Thành Hải đánh lúc cậu đang ngồi xổm bên bờ sông giặt quần áo, chính Giang Trúc đã đưa cho cậu một lọ thuốc trị vết thương. Đáng tiếc, chỉ mới sử dụng mấy lần, Diệp Thành Hà đã phát hiện, giật đi, nói rằng cậu là kẻ rẻ tiền, không xứng đáng được sử dụng thứ tốt như vậy.

" Anh ơi....."

Tay áo của cậu đột nhiên bị kéo lại, một đôi bàn tay nhỏ ấm áp giữ chặt. Đôi mắt phúc Tể đỏ hoe khi nhìn thấy Diệp An Niên tỉnh dậy, nhóc mím môi và nước mắt bắt đầu rơi xuống. Diệp An Niên khẽ thở dài: "Anh... không sao đâu, khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."

Cậu muốn an ủi đệ đệ, nhưng vừa mở miệng, l*иg ngực cậu co giật, một cơn đau âm ỉ và ngứa ngáy từ cổ họng truyền đến, khiến cậu ho không ngừng. Thấy cậu ho dữ dội khiến Phúc Tể lập tức sợ hãi, không dám khóc

“Trước đừng nói nữa.” Giang Trúc ở một bên giơ tay vỗ nhẹ lưng Diệp An Diên, ôn hòa nói.

Sau đó một tay giữ vai cậu, tay còn lại cầm một chiếc bình sứ nhỏ màu trắng đưa lên miệng. Diệp An Niên ho khan không thở được, lúc này hắn cảm giác được một dòng chất lỏng ngọt ngào mát lạnh tràn vào miệng, trượt xuống cổ họng. Cổ họng vừa mới ngứa ngáy như có kiến

bò lên, lập tức có cảm giác như được tưới bằng suối nước lạnh, mọi khó chịu đều biến mất không dấu vết. Nhìn thấy anh mình đã bình phục, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy tay áo Diệp An Niên của Phúc Tể buông lỏng ra một chút.

Giang Trúc thấy vậy liền kêu Đinh Thu đưa Phúc Tể sang một bên đi chơi.

Đinh Thu đáp lại, mò mẫm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phúc Tể, cả hai đi đến bóng cây gần đó và đan châu chấu.

Diệp An Niên bình tĩnh lại một lát rồi nói "Cám ơn" với Giang Trúc

"Cậu có thể cảm ơn ta nếu cậu chăm sóc bản thân thật tốt. Mạng sống quý giá, tại sao phải tìm cái chết?" ( mình sẽ để 2 nhân vật xưng hô “ ta – cậu, ngài – tôi” trước )

Tất nhiên là cậu không muốn sống nữa, Diệp An Niên nghĩ thầm.

Nhưng đối mặt với Giang Trúc, cậu chỉ nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: "Lại phiền Giang đại phu cứu tôi lần nữa rồi. Yên tâm, tôi sẽ không tìm chết nữa."

"Tiếp theo cậu định làm gì?" Giang Trúc hỏi.

Diệp An Niên liếc nhìn Phúc Tể đang chơi đan rơm với Đinh Thu cách đó không xa, cười khổ: “Còn có thể làm gì nữa đây?”

Hoặc đến nhà họ Vương hoặc quay lại nhà họ Diệp. Nhưng……

Cậu ngước mắt nhìn Giang Trúc, nói với giọng bình tĩnh, xa xăm: “Nếu thuận tiện, Giang đại phu có thể cho tôi vay một ít tiền và viết giấy nợ cho tôi. Tôi sẽ nhờ người trả lại cho ngài khi tôi ổn định cuộc sống với đệ đệ." Vì cậu chưa chết nên sẽ không bao giờ quay trở lại Vương gia hay Diệp gia nữa.

"Tiền..." Giang Trúc do dự.

Trái tim Diệp An Niên thắt lại. Cậu biết việc mình có vay được tiền hay không còn tùy vào ý muốn của Giang Trúc. Anh ta đã cứu cậu không có nghĩa vụ phải cho cậu vay thêm tiền nữa. Giang Trúc nói: "Tôi vừa đi khám bệnh ở làng Bắc Câu về nhìn thấy đồ tể Vương dẫn theo hai đứa con trai của mình đi về phía làng Nguyệt Nha."

Diệp An Niên im lặng.

Yết hầu của cậu khẽ co giật, cậu biết rằng có thể có người từ làng Bắc Câu đi ngang qua, nhìn thấy chiếc xe cưới trên đường và đã nói với nhà họ Vương rằng cậu đã "chết" trên đường. Nhà họ Vương sẽ tìm Diệp Thành Hà tính sổ, chỉ một lúc cuộc tranh cãi giữa hai nhà cũng sẽ bắt đầu.

Lần này, cậu căn bản không có lối thoát.

“Không phải là ta không có tiền, nhưng một mình cậu mang theo Phúc nhi sẽ rất khó kiếm sống.”

Giang Trúc thu dọn hộp thuốc, ngẩng đầu nhìn cậu: “Nhưng hiện tại ta có một biện pháp khác....”

"Là biện pháp gì?" Diệp Anh Niên hỏi.

Giang Trúc hơi nhếch khóe miệng: "Cưới ta đi." Diệp An Niên:......

"Khụ... khụ khụ khụ!" Cậu đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm Giang Trúc. “Như vậy cậu không cần phải quay về Diệp gia, ta có thể giúp cậu thoát khỏi Vương gia.” Giang Trúc không để ý đến biểu tình của cậu, tiếp tục nói ra ưu nhược điểm

Nói đến đây, Diệp An Niên cau mày: "Ngươi có ý đồ gì?" ( lúc này DAN nghĩ GT có ý 6 nên mình để là “ ngươi” nha )

Cậu là một người bệnh sắp chết, trên người mang theo một đứa em, ba mươi đồng tiền duy nhất của cậu cũng đã bị hỷ bà đánh cắp.

"Cơn ho của cậu là bệnh cũ khó chữa, ta muốn thử xem." Giang Trúc cười nói.

"Vậy cũng không cần..... phải cưới ta." Diệp An Niên siết chặt nắm đấm, hai tay giấu trong ống tay áo, vẫn không tin lời hắn nói. Trải qua hai kiếp khiến cậu không tin sẽ có sự giúp đỡ và lòng tốt ngoài ý muốn.

“Thuốc trị bệnh cho cậu rất đắt tiền.” Giang Trúc đứng dậy, khoác áo khoác lên vai Diệp An Niên, “Nếu cậu không gả cho ta, sao phải tốn nhiều tiền như vậy chữa bệnh cho người ngoài?”

Diệp An Niên:......

Cậu không thể bác bỏ những lời này.

Thấy cậu không lên tiếng, Giang Trúc tựa hồ có chút vui mừng: “Vậy ta sẽ coi như là cậu đồng ý rồi.”

Nói xong, hắn kêu hai đứa trẻ đang chơi lá cỏ cách đó không xa: “Đinh Thu, Phúc nhi, về nhà thôi!”

"Tới liền, tiên sinh!"

Đinh Thu lớn tiếng đáp lại, một tay cầm cây gậy mù, một tay ôm Phúc Tể. Hai người nhỏ một cao một thấp chậm rãi đi về phía bọn họ.

Giang Trúc: “Chờ một chút, đi ra ngoài xem ngoài đường còn có ai không?”

“Vâng.” Đinh Thu nói xong, quay người cầm cây gậy mù đi ra khỏi rừng.

Phúc Tể nắm lấy vạt quần áo của Diệp An Diên, trốn ở phía sau cậu, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn chằm chằm bóng lưng Đinh Thu. Giang Trúc biết nhóc muốn đi theo, liền nói: "Đinh Thu thị lực không tốt, Phúc nhi, em đi cùng hắn đi?" Phúc Tể nghe vậy hai mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn Diệp An Niên, sờ sờ đầu hắn: "Muốn đi thì đi, chạy chậm một chút, đừng ngã."

"Dạ!" Phúc Tể cắn ngón tay đáp lại, sau đó khập khiễng đi theo Đinh Thu bằng đôi chân ngắn ngủn. Nhóc ấy rất thích người đệ đệ mù của mình, Đinh Thu nói chuyện nhẹ nhàng và còn làm châu chấu cho nhóc chơi. Bóng dáng của hai đứa trẻ nhanh chóng biến mất trong rừng cây, lúc này Diệp An Niên mới chú ý đến quần áo trên người mình. Bộ quần áo bẩn thỉu hơi rộng, không vừa với cậu. Cậu ngẩng đầu liếc nhìn Giang Trúc, người đột nhiên cứng đờ. Lúc này Giang Trúc để ngực trần, còn cậu chỉ mặc chiếc váy cưới cũ màu đỏ, chiếc áσ ɭóŧ của chính anh đang được treo trên cành cây gần đó để phơi khô.

Vậy thì áo mà cậu đang mặc rõ ràng là của Giang Trúc

Diệp An Niên:......

Là một người hiện đại, cậu hoàn toàn không quan tâm đến điều này, nhưng trên thế giới này mặc dù là đàn ông, nhưng cậu có nhiều chức năng sinh sản hơn đàn ông bình thường, và địa vị của cậu cũng giống như phụ nữ ở đây. Ca nhi chưa được cưới hỏi lại ở cùng với một hán tử không biết sẽ gây ra bao nhiêu lời đồn, càng đừng nói là mặc y phục của nhau

"Ngài……"

Cậu cụp mắt xuống, nhất thời không biết phải nói gì.

Giang Trúc vội vàng giải thích: “Quần áo của cậu ướt đẫm rồi, nếu không mặc quần áo khô, gió lạnh đến có thể sẽ chết. Vậy ta cứu người có ích lợi gì?”

Đây thực sự là sự thật.

Cậu ngẩng đầu liếc nhìn Giang Trúc, phát hiện sắc mặt người đàn ông này rất rõ ràng, vẻ mặt vẫn như thường, hắn tựa hồ không có suy nghĩ gì nhiều, việc đổi quần áo có lẽ chỉ là một cách mà đại phu làm để chăm sóc cho bệnh nhân.

Nghĩ như vậy, cậu cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát, với lại cậu cũng là nam nhân.

"Đừng lo lắng, ngoài ta, Đinh Thu, đệ đệ của cậu, không có ai khác ở đây. Ta và Đinh Thu sẽ giữ bí mật chuyện này." Giang Trúc hứa.

"Vẫn là Giang đại phu chu đáo."

Lúc này Đinh Thu và Phúc Tể đã quay lại.

"Tiên sinh, bên ngoài không có người, chúng ta đi được không?" Đinh Thu nói.

"Đi thôi, đệ và Phúc Tể đi trước, chậm một chút"

Giang Trúc nói xong, quay người, đưa tay về phía Diệp An Niên: "Ta cõng cậu."

"Khụ... không làm phiền Giang đại phu." Diệp An Niên ho hai tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, "Ta có thể tự mình đi."

Kể từ khi cậu còn nhỏ, không ai khác đã bế cậu ngoại trừ mẹ ruột. Trước mắt một người đàn ông trưởng thành muốn cõng, nghĩ thế nào cũng không cảm thấy dễ chịu.

“Với thân thể này của cậu, chúng ta trở về trời cũng gần sáng rồi.” Giang Trúc bất lực.

Sau đó hắn lấy vừa rồi lọ thuốc nhỏ đặt vào trong tay Diệp An Niên : “Sơn trà ngâm, trị ho.”

"Khụ, cám ơn." Diệp An Niên nhận lấy, nhấp một ngụm, đè xuống cổ họng ngứa ngáy.

Thấy cậu đã bình tĩnh lại một chút, Giang Trúc bảo hai đứa nhỏ từ từ dò xét con đường phía trước.

Chỉ khi hai đứa trẻ đã đi xa hơn, Giang Trúc mới đưa tay ra. Diệp An Niên cũng không kiên trì nữa, thân thể của cậu cậu biết, nếu để cậu tự mình đi về, hẳn sẽ mất đi một nửa sinh mạng mất. Sau khi uống xong sơn trà ngâm, Giang Trúc cũng mặc quần áo vào, cõng cậu vững chắc trên lưng.

Diệp An Niên có chút kinh ngạc.

Giang Trúc tuy cao nhưng vóc dáng không cường tráng, không ngờ lại có thể dễ dàng cõng cậu trên lưng, hoàn toàn không giống một đại phu quê mùa, yếu đến mức không có sức buộc một con gà

Cậu nằm trên lưng Giang Trúc, hai người rất gần nhau, một mùi hương thảo dược dễ chịu liên tục xộc vào mũi cậu, mùi thảo dược thoang thoảng này rất giống trên người mẹ cậu khi cậu còn rất nhỏ, điều đó làm cậu cảm thấy an tâm.

Làng Nguyệt Nha được bao quanh bởi núi và sông. Hơn 50 hộ gia đình trong làng nằm rải rác dưới chân núi Vọng Nguyệt. Trước cổng thôn Đông Đầu có một cây hòe cổ thụ đã hơn trăm năm. Ba ngôi nhà đổ nát dưới gốc cây là nhà của Giang Trúc. Ba ngôi nhà này vốn là những ngôi nhà cũ mà gia đình Lí Tranh ở trước đây, nhưng vì cách xa những người khác trong làng và đi lại khó khăn nên gia đình Lí Tranh đã xây một ngôi nhà mới trong làng và chuyển đến nhà mới, điều đó khiến ngôi nhà trở nên vắng vẻ. Sau đó, Giang Trúc và Đinh Thu chạy đến đây và Lí Tranh cho họ mượn ba ngôi nhà cổ này.

Giang Trúc đã tiết kiệm tiền gần một năm bằng cách dựa vào tiền chẩn bệnh và bán thảo dược. Anh đã bán căn nhà cũ và sửa sang lại nó, thêm một hàng rào bằng tre để bao quanh một khoảng sân nhỏ, nên hiện tại nhìn nó không vẻ quá hoang vắng

Bốn người đi bộ hơn nửa tiếng mới đến nơi trời đã tối. Có lẽ bước chân Giang Trúc ổn định, hoặc có thể do cậu ngã xuống nước và bị cảm lạnh, khiến toàn thân mệt mỏi nên Diệp An Niên lại ngủ trên lưng anh ấy.

Đi tới cửa sân nhỏ, Đinh Thi một tay cầm cây gậy mù, tay kia linh hoạt mở chốt cửa tre.

“Phúc nhi, đi theo ta,” nhóc dùng gậy mù tìm đường đi vào trong sân, “Sáng nay tiên sinh phơi thảo dược trong sân, đừng giẫm lên.”

“Ồ.” Bàn tay nhỏ bé của Phúc Tể nắm chặt góc áo của Đinh Thu, nhóc cũng theo sát. Giang Trúc đi theo hai nhóc nhỏ tuổi, cõng Diệp An Niệm đi vào trong sân. Cảm giác được người trên lưng còn đang ngủ, hắn nghiêng đầu nhẹ giọng gọi: "Dậy đi, chúng ta về rồi." Anh gọi cậu hai lần liên tiếp, nhưng những người sau không hề trả lời.