Đoàn Sủng Tiểu Pháo Hôi Không Muốn Đi Cốt Truyện

Chương 23: Thiếu tông chủ ốm yếu

Tính toán một hồi, cậu quyết định đi thêm một chuyến, làm quen một chút với tuyến đường của Kiếm Tông cũng không phải là chuyện xấu.

Ngón tay nhẹ xoay chỉnh hướng con diều nhỏ, cậu khoanh tay, bước chân thong thả đi xuống bậc thang.

Đến quảng trường nhỏ dưới núi, Cố Vãn Khanh nhớ lại đạo pháp vừa học, tiện tay vẽ một pháp trận dẫn đường lên thân con diều.

Con diều xòe cánh, tìm đúng hướng rồi bắt đầu bay dẫn đường.

Hệ thống không phục, hét lên: “Sao cậu không để tôi dẫn đường?”

Hệ thống, vốn là một hướng dẫn viên thô ráp không mấy tự tin, nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Cô Vãn Khanh lập tức cảm thấy bị chế giễu. Nó ầm ĩ, hừ hừ cáu kỉnh như một đứa trẻ bị chọc tức.

Trong khung cảnh yên tĩnh đến ngột ngạt, tiếng làu bàu của hệ thống lại khiến mọi thứ sinh động hơn không ít.

Càng đến gần Tân Cư Các, ánh sáng từ các ngọn đèn dầu càng rõ. Không lâu sau, cậu cất con diều mang dạ minh châu vào túi linh vật, để tránh gây chú ý.

Khi đến gần điểm đích, con diều rung lên, dừng lại trên vai cậu nhắc nhở cậu tới rồi.

Tân Cư Các có sáu gian nhà xếp liền nhau, tường đỏ mái ngói, bề thế và uy nghiêm. Trong những dịp lễ quan trọng như đại điển thu nhận đồ đệ, luôn có đệ tử trực ban canh giữ để tránh người ngoài lẻn vào.

Có lẽ do những ngày gần đây quá bận rộn, đệ tử trực ban hôm nay đã gục đầu ngủ trên bàn.

Cố Vãn Khanh bước tới, gõ nhẹ lên bàn, định hỏi Ngôn Nhược ở gian nào.

Người trực ban, tưởng rằng lại có đệ tử mới nào đến dò hỏi thông tin khảo hạch, không buồn mở mắt, chỉ nhắc lại lời đã nói nhiều lần:

“Khảo hạch sẽ được thông báo sau, có chuyện gì gấp thì mai hãy quay lại.”

Hệ thống nổi đóa:“Tên này lười quá!”

Cố Vãn Khanh không để ý, thấy đệ tử này còn chưa tỉnh hẳn, cậu cũng không muốn tiếp tục làm phiền. Cậu định lấy sổ ghi chép bên cạnh để tự tìm, nhưng vừa chạm vào thì đã bị người trực ban ngăn lại.

“Tông quy điều 73: Không được tự ý đυ.ng vào đồ của người khác.”

Đệ tử trực ban lờ đờ mở mắt, vừa nhìn thấy gương mặt của Cố Vãn Khanh, suýt nữa té khỏi ghế.

“Thiếu... thiếu tông chủ?”

Huyền Băng Quán quả nhiên là Tiên Khí, giúp Cố Vãn Khanh dù hôn mê suốt bảy năm vẫn giữ được dung mạo hoàn mỹ, không chút thay đổi.

Nhược Thanh tuy chưa từng gặp mặt các sư huynh đệ ở Tĩnh Tu Phong, cũng chưa từng lên đó, nhưng đã nghe nhiều lời kể từ những đệ tử từng xuống núi sau khi ghé qua Tĩnh Tu Phong.

Những người này luôn trong trạng thái mất hết hồn vía, có kẻ còn lén vẽ lại dung mạo thiếu tông chủ. Bức tranh ấy đã lan truyền trong số các đồng môn, Nhược Thanh từng xem qua, hắn cho rằng dung mạo thiếu tông chủ đẹp vô song, không ai có thể quên được.

Vì thế, khi vừa nhìn thấy Cố Vãn Khanh, hắn lập tức nhận ra ngay. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là việc thiếu tông chủ lại xuất hiện đột ngột ở Tân Cư Các vào ban đêm.

Cố Vãn Khanh không biết suy nghĩ trong lòng Nhược Thanh, chỉ thấy người này nhận ra mình liền khẽ mỉm cười, gật đầu chào.

Là thật! Chính là thiếu tông chủ!

Nhược Thanh trong lòng kinh ngạc, vui mừng đến mức toàn thân run rẩy, hầu kết di chuyển, hít sâu vài lần. Hắn thậm chí còn lén nhéo mình một cái để cảm nhận cơn đau, cố gắng giữ vững tinh thần.

Cố Vãn Khanh mỉm cười, gật đầu nhẹ, khiến Nhược Thanh càng thêm hoảng loạn. Hắn hít sâu vài hơi, cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn lắp bắp:

“Thiếu... thiếu tông chủ, ngài cần... gì...?”

Không kiềm được sự kích động, Nhược Thanh hoàn toàn mất bình tĩnh.

Cố Vãn Khanh khẽ chớp mắt, chờ người đối diện lắp bắp nói xong hết lời, mỉm cười trấn an: “Đừng lo, ta chỉ đến tìm người.”

Sao có thể không lo lắng được chứ? Đây chính là thiếu tông chủ bằng xương bằng thịt! Một người như hắn, ngay cả đánh nhau cũng đánh không lại bị cử đến Tân Cư Các gác đêm, lại ngoài ý muốn bất ngờ gặp được một niềm vui lớn thế này. Nếu nói ra, sợ rằng sẽ khiến người khác tức chết.

Hắn âm thầm tự niệm vài câu thanh tâm chú, cố gắng giữ bình tĩnh, không dám nhìn trực diện vào dung mạo tuyệt thế của Thiếu tông chủ. Cuống quít cúi đầu mở quyển sổ ghi chép trên bàn, nhanh chóng lật tìm.

“Thiếu tông chủ… muốn tìm… ai?”

Tốt hơn rồi, lần này hắn không nói lắp như trước. Cố Vãn Khanh mỉm cười nhìn vẻ căng thẳng của đối phương, nói tên Ngôn Nhược.

Âm thanh lật giở sổ sách vang lên không ngừng, số lượng tân nhân vừa nhập môn cũng không nhiều. Nhưng do quá khẩn trương, Nhược Thanh lại không tìm ra tên Ngôn Nhược. Hắn đầy buồn bã và áy náy, ngước nhìn về phía Cố Vãn Khanh đang đứng chờ một bên.

Hệ thống cười mỉa: "Xem ra là cậu quá xấu dọa người ta sợ.”

Cố Vãn Khanh: “…”

Thẹn quá hóa giận, thẩm mỹ của hệ thống đúng là không ra gì.

Cố Vãn Khanh không tiếp tục tra, chỉ mỉm cười nhẹ với Nhược Thanh.

Cố Vãn Khanh cầm quyển sổ ghi chép, tự mình lật xem một lượt. Cuối cùng, ở góc cuối trang phát hiện hai chữ viết nguệch ngoạc như trẻ con tập viết. Bên cạnh đó, một dòng chữ khác sắc nét, lạnh lùng, tựa như cây trúc cứng cáp. Hai chữ "Ngôn Nhược" xuất hiện bên cạnh, lúc này càng thêm thảm không nở nhìn.

Cố Vãn Khanh lúc này mới hiểu ra, hóa ra Ngôn Độ và Ngôn Nhược lại ở chung một gian phòng.

Hệ thống: “Ối trời, nguy cơ lật xe rồi đây!”