Đoàn Sủng Tiểu Pháo Hôi Không Muốn Đi Cốt Truyện

Chương 22: Thiếu tông chủ ốm yếu

Cố Vãn Khanh vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác bị câu trả lời của khí vận chi tử đả kích, thần sắc hoảng hốt, lững thững bước đi quanh phía sau núi. Trong đầu cậu bắt đầu hoài nghi liệu có phải nhận thức và tư duy của mình thực sự có vấn đề.

Ngược lại, hệ thống bởi vì khí vận chi tử đồng ý với mình. Lập tức hưng phấn gần như nhảy múa disco trong đầu cậu, không ngừng lải nhải.

“Thấy chưa! Tôi nói có sai đâu, mau khen tôi đi!”

“Cậu nhìn tôi đây này, tôi từng dẫn dắt không biết bao nhiêu ký chủ. Cậu chỉ là một tiểu tử kém cỏi, làm sao so được với thái độ chuyên nghiệp của tôi. Thế nên mau khen tôi!”

“Nhưng cậu yên tâm, tuy đầu óc cậu có hơi chậm chạp, nhưng một khi đã đi theo ca rồi thì không cần phải lo. Ca sẽ dẫn cậu sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, về nhà ăn sung mặc sướиɠ. Nhưng trước hết cậu phải khen tôi!”

“Khen mau khen mau khen mau a! Sao không nói gì? Câm rồi à?”

Bị hệ thống làm phiền đến đau cả đầu, Cố Vãn Khanh đành miễn cưỡng khen một câu: “Hệ thống thật lợi hại.”

Hệ thống nghe xong lập tức thoải mái hẳn.

Nhân tiện, Cố Vãn Khanh đề nghị: “Hệ thống, lần sau nếu muốn điều khiển cơ thể tôi, làm ơn báo trước một tiếng được không?”

Hệ thống nghe vậy, ngạc nhiên đáp: “Tôi đã nói rồi mà!”

Cố Vãn Khanh nghi hoặc: “Nói khi nào?”

Hệ thống hợp tình hợp lý nói: “Tôi đã nói, cậu không làm thì tôi làm!”

Cố Vãn Khanh im lặng trong giây lát, rồi thở dài:

“Vậy lần sau ít nhất cho tôi chút thời gian để phản ứng.” tốc độ của hệ thống quá nhanh, đầu óc cậu phản ứng theo không kịp!

Tâm trạng tốt, hệ thống miễn cưỡng đồng ý yêu cầu này.

Cuối cùng đầu óc cũng trở lại yên tĩnh, nhưng Cố Vãn Khanh không khỏi cảm thấy bất lực với cái hệ thống giống hệt như một đứa trẻ này. Dẫu vậy, sau khi bị nó làm phiền cả buổi, tâm trạng cậu lại nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Thở dài, Cố Vãn Khanh chuẩn bị quay về, kết quả khi định thần lại mới phát hiện chính mình đi lầm đường, lại không biết mình đang ở đâu.

“...”

Không còn cách nào khác, cậu đành mở bản đồ hướng dẫn của hệ thống. Lần theo chỉ dẫn, khi Cố Vãn Khanh quay lại Tĩnh Tu Phong, trời đã tối hẳn. Kiếm Tông vốn có quy định rèn luyện buổi sớm và nghỉ ngơi buổi tối, nên trên đường đi cậu không gặp bất kỳ ai.

Trên đường, cậu nhận được truyền tin từ Đạo Linh tôn giả, dặn dò cậu cẩn thận dưỡng sức, chớ chạy loạn.

Gần đây, Đạo Linh tôn giả dường như bận bịu nhiều việc. Từ khi Cố Vãn Khanh bị hệ thống kéo vào thế giới này, vị tôn giả kia chỉ xuất hiện hai lần: một lần khi cậu vừa tỉnh lại, và một lần khác là khi ông đưa Ngôn Nhược đến Tĩnh Tu Phong. Thời gian còn lại, ông thường chỉ gửi tin qua ngọc truyền tin.

Nhờ vậy, Cố Vãn Khanh thường tranh thủ cơ hội này để lén xuống núi. Sau khi ứng phó xong truyền tin của Đọa Linh tôn giả, cá mặn Cố Vãn Khanh lại tiếp tục tản bộ.

Ban đêm trên núi khá lạnh, cơ thể này vốn yếu ớt chỉ cần một cơn gió thổi qua đã khiến cậu rùng mình. So với những nhân vật trong tiểu thuyết tiên hiệp mà cậu từng đọc, những người tu tiên có thể vượt núi băng sông chẳng chút mệt mỏi, tình trạng hiện tại của cậu thật sự thê thảm.

Cố Vãn Khanh không cưỡi con diều bay thẳng về viện, mà lấy ra từ túi linh một chiếc áo choàng khoác lên người, chậm rãi bước lên bậc thang, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đêm.

Trời càng về khuya, ban ngày ồn ào nay đã lặng ngắt. Làn gió thỏi mây đen che khuất ánh trăng, khiến khung cảnh u ám khó nhìn rõ.

Nhìn bậc thang dài vô tận trước mặt, Cố Vãn Khanh lấy ra từ túi linh một viên dạ minh châu, đặt lên phần lưng của con diều thu nhỏ để chiếu sáng con đường. Dựa vào ánh sáng mờ nhạt này, cậu từ từ bước lên từng bậc thang.

Khi đi được nửa đường, đột nhiên Cố Vãn Khanh nhớ ra một chuyện. Tĩnh Tu Phong có cấm chế, nhưng cậu lại quên cấp phép cho Ngôn Nhược, khiến người kia không thể đến tìm mình nếu có việc gấp.

Cố Vãn Khanh thở dài, đưa tay đỡ trán, ngước nhìn bầu trời đêm, lòng đầy bất lực.