Hạ Cánh Nhanh Chóng

Chương 61: Giới hạn ngày đông

Tống Dụ Minh trải qua hai đêm ở nhà một mình, trước khi đi ngủ anh chỉ gọi điện trò chuyện với Trình Hướng Lê.

Chiều tối thứ sáu, sau khi xong việc ở phòng bệnh, Tống Dụ Minh đi về văn phòng, anh vừa đi vừa nghĩ xem tối nay nên ăn gì.

Giờ này chắc chuyến bay của Trình Hướng Lê đã hạ cánh rồi. Tống Dụ Minh đến bên cửa sổ, anh nhìn ra ngoài thì thấy tuyết bắt đầu rơi, anh mở ứng dụng tìm kiếm chuyến bay đã tải từ trước rồi xem thông tin của sân bay Long Giang.

Trên ứng dụng hiển thị chuyến bay MU552 đã hạ cánh thuận lợi 15 phút trước. Tống Dụ Minh thấy vậy lập tức chuyển sang giao diện trò chuyện để nhắn tin cho Trình Hướng Lê:

[Tối nay anh muốn ăn gì, tan làm tôi mua.]

Trình Hướng Lê không trả lời ngay, Tống Dụ Minh đoán có lẽ hắn vẫn chưa đến chỗ đỗ máy bay nên anh đi thay quần áo trước.

Thay quần áo xong, WeChat có một tin nhắn mới: [Còn ở bệnh viện không? Chờ tôi một chút, cùng nhau đi mua nhé.]

Tống Dụ Minh trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc "đồng ý", sau đó anh ngồi xuống bàn, mở một cuốn sách dán đầy giấy đánh dấu trang ra tranh thủ đọc vài trang.

Hai mươi phút sau, điện thoại trên bàn rung lên. Tống Dụ Minh vẫn đang mải mê đọc sách, anh nghe thấy âm thanh không khỏi giật mình, dường như thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi.

Bên ngoài tuyết đang rơi, Tống Dụ Minh không mang ô, anh quấn chặt khăn quàng cổ, đội mũ áo khoác, cúi đầu bước đi giữa trời tuyết.

Giữa dòng xe cộ tấp nập, chiếc xe của Trình Hướng Lê im ắng đậu bên lề đường. Tống Dụ Minh mở cửa xe, chào đón anh là làn không khí ấm áp trong xe. Anh cởi mũ ra, rũ tuyết trên người xuống sau đó ngồi vào xe.

"Hôm nay trông em vui thế?" Trình Hướng Lê hỏi anh.

"Có à?" Tống Dụ Minh bị nói trúng phốc, anh cúi đầu xoa tay: "Chắc vì hôm nay là thứ sáu rồi, ngày mai có thể ngủ nướng."

Nói xong, không đợi Trình Hướng Lê nói tiếp, anh quay sang hỏi hắn: "Ăn gì đây?"

"Trời lạnh, ăn lẩu được không?"

"Haidilao nhé?" Tống Dụ Minh nghe thế thì lắc đầu: "Không được đâu, giờ này chắc phải có cả trăm người xếp hàng đấy."

Trình Hướng Lê cười cười: "Nếu không ăn bên ngoài được vậy thì chúng ta tự nấu đi. Hôm qua lúc tôi về nha có mang nồi nấu lẩu đến rồi."

Tống Dụ Minh thường ăn thức ăn ở ngoài, anh chưa từng thử tự chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu bao giờ. Nghe đề nghị của Trình Hướng Lê, anh cảm thấy rất mới mẻ.

Nhưng tự chuẩn bị nguyên liệu nghĩa là phải đợi đến bảy tám giờ mới được ăn. Trình Hướng Lê lấy hai gói bánh quy nhỏ xinh ra: "Đói không? Ăn tạm bánh quy đã nhé."

Tống Dụ Minh nhận lấy bánh quy, anh nhìn thấy nhãn hiệu quen thuộc thì vui vẻ mở ra: "Bánh quy bơ à? Trước đây khi ở Anh tôi thường ăn loại này."

"Em từng ở Anh sao?" Trình Hướng Lê chưa nghe anh nhắc đến chuyện này bao giờ.

"Ừm, lúc học tiến sĩ tôi có đi trao đổi ở Anh hai năm."

Nhắc về hai năm học ở Anh, Tống Dụ Minh có rất nhiều chuyện để chia sẻ. Cực quang ở Bắc Âu, các buổi hòa nhạc ở Vienna, tắm nắng ở Địa Trung Hải... Mỗi chuyến du lịch đều là thời gian anh cẩn thận sắp xếp để tranh thủ giữa những lúc học hành bận rộn.

Tống Dụ Minh kể rất nhiều chuyện cho hắn nghe, anh nói tiếng Trung xen lẫn tiếng Anh, đôi lúc ngữ pháp có hơi lộn xộn.Trình Hướng Lê chăm chú lắng nghe, hắn nhớ lại những nơi mà hắn đã bay qua, những kiến trúc mà hắn đã thấy, cứ như là hắn đang đi du ngoạn một vòng châu Âu với anh vậy.

Vào siêu thị, Trình Hướng Lê lấy xe đẩy, Tống Dụ Minh thấy hơi khát nên lấy một cốc nước uống, ánh mắt anh nhìn quanh các sản phẩm được trưng bày trên kệ: "Tôi muốn mua khoai tây và cà chua."

Trình Hướng Lê kéo anh lại gần: "Chúng ta bắt đầu từ khu rau củ nhé."

Tống Dụ Minh vẫn không nhạy với chữ Hán lắm. Hơn nữa bên cạnh còn có Trình Hướng Lê nên anh không muốn động não.

"Có thịt hộp không?"

"Cái đó để mua sau cùng, ở chỗ gần lối ra có bán thịt." Trình Hướng Lê giơ tay chỉ.

"Thịt bò cuộn cũng bán ở đó hả?"

"Đúng vậy." Lúc đó có người đẩy xe đến gần, Trình Hướng Lê đặt tay lên vai nhắc anh đứng gọn sang một bên: "Ăn mì hay miến?"

Tống Dụ Minh nghĩ ngợi một lúc: "Có loại miến bản rộng không?"

"Em thích ăn loại đó à?" Trình Hướng Lê lấy một gói đưa cho anh xem.

Tống Dụ Minh gật đầu: "Lúc ở Haidilao bên Úc tôi có ăn thử, thấy rất hợp để nấu lẩu."

Trình Hướng Lê đặt gói miến vào xe đẩy rồi tiếp tục đi tiếp.

Giờ này nhiều nguyên liệu tươi trong ngày đã bán hết. Khu đông lạnh chỉ còn lại vài hộp thịt cuộn nằm lẻ loi trên khay đá.

Trình Hướng Lê tiện tay lấy một hộp, Tống Dụ Minh cũng chọn một hộp, anh ấn vào lớp màng nhựa trên đó vài lần, anh xoa ngón tay dính máu đưa lên mũi ngửi rồi đi đến chỗ Trình Hướng Lê, đặt thịt vào xe đẩy: "Cái này tươi hơn."

Trình Hướng Lê đưa cho anh hộp mình vừa lấy: "Còn hộp này thì sao?"

Tống Dụ Minh lặp lại hành động vừa rồi: "Có vẻ không được tươi lắm, để xem hộp khác thử."

Nói xong, anh cầm mấy hộp còn lại, cuối cùng chọn được ba hộp khá ổn rồi đặt vào xe đẩy.

Trình Hướng Lê đứng bên nhìn anh chọn, cả hai vừa đi vừa trò chuyện, xe đẩy nhanh chóng đầy ắp nguyên liệu. Cuối cùng, Tống Dụ Minh còn lấy thêm hai chai Coca ở quầy tính tiền rồi mới hài lòng chuẩn bị trả tiền.

"Để tôi trả." Trình Hướng Lê giữ tay anh lại: "Coi như xin lỗi chuyện hôm trước."

Nhắc đến chuyện hôm trước, Tống Dụ Minh ngớ người nhìn hắn, anh chợt nhớ lại mấy ngày trước họ suýt chút nữa là đã không còn làm bạn được nữa.

Từ chiến tranh lạnh, thất vọng đến làm lành, tất cả qua đi như thể chẳng có gì xảy ra cả.

Về đến nhà, Trình Hướng Lê xách hai túi rau củ lớn vào bếp: "Tôi rửa rau em chế biến, được không?"

"Được." Giờ cũng đã muộn rồi nên Tống Dụ Minh cảm thấy khá đói, anh lấy một miếng sô cô la trong tủ lạnh rồi chia cho Trình Hướng Lê một nửa: "Ăn không?"

"Cảm ơn." Trình Hướng Lê nhận rồi cho vào miệng, hắn xắn tay áo, mở vòi nước rửa rau.

Tống Dụ Minh nhận rau đã rửa sạch, anh cắt thành lát đều rồi bày lên đĩa.

Đồng hồ quả lắc trong phòng khách từ từ chỉ tới bảy giờ, cả hai vẫn đang bận rộn bên bồn rửa rau. Trình Hướng Lê mang rau Tống Dụ Minh đã cắt ra ngoài, hắn đun nước rồi cho gói lẩu vào.

Tống Dụ Minh không thích ăn cay nên Trình Hướng Lê chọn lẩu cà chua, sau đó cho thêm vài lát khoai tây mà anh thích nhất.

Tống Dụ Minh cắt xong hộp thịt cuối cùng rồi từ tốn bưng đĩa thịt ra khỏi bếp.

Nước lẩu đậm đà đã bắt đầu sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Tống Dụ Minh thả thêm vài miếng thịt và rau vào rồi mới ngồi xuống đợi sôi.

Hương thơm hấp dẫn trên bàn cũng khiến nhóc mèo Vịt loanh quanh đến bên bàn, nó kêu meo meo không ngừng.

Tống Dụ Minh nhìn quanh, anh cảm thấy hình như còn thiếu gì đó: "Anh có muốn xem TV không? Tôi đang xem một bộ phim y khoa, chúng ta cùng nhau xem nhé?"

"Được." Trình Hướng Lê nói rồi gắp một miếng rau.

Tống Dụ Minh đi tới sofa, anh lấy điều khiển bật TV, màn hình hiện lên một poster tiếng Anh.

Trình Hướng Lê vừa ăn vừa nhìn màn hình, hắn chăm chú thưởng thức cốt truyện: "Không ngờ em cũng vừa ăn vừa xem phim đấy."

"Chỉ là hôm nay hiếm lắm mới rảnh rỗi nên muốn vừa thưởng thức bữa tối vừa thư giãn một chút." Tống Dụ Minh chỉnh thanh tiến độ rồi ngồi lại bàn ăn.

Trình Hướng Lê ăn viên thịt trong miệng rồi húp một ít nước lẩu, lời nói của Tống Dụ Minh chợt làm hắn suy nghĩ, hình như đã lâu rồi hắn cũng chưa cùng bạn bè ăn bữa tối thư giãn thế này.

Cơ hội có hai tiếng để cùng Tống Dụ Minh chuẩn bị một bàn ăn như vậy không nhiều, nhưng thỉnh thoảng có một lần như vậy cũng đủ giúp hắn xua tan mệt mỏi vì phải bay 12 giờ liên tiếp cũng như chênh lệch 8 múi giờ.

"Thịt này ngon thật." Trình Hướng Lê thử một miếng rồi khen ngợi Tống Dụ Minh: "Mũi em thính thật đấy."

Tống Dụ Minh ăn một lúc thì thấy nóng, anh cởϊ áσ khoác ra rồi mà mặt vẫn đỏ hồng. Anh vừa nghe lời Trình Hướng Lê nói vừa chiến đấu với bò viên trong nồi, anh thử mấy lần mà vẫn không gắp được nên giơ tay vỗ nhẹ hắn: "Giúp tôi gắp cục bò viên đó đi."

Trình Hướng Lê ghé lại, hắn dễ dàng gắp viên thịt lên theo hướng tay của anh rồi đặt vào bát. Tống Dụ Minh dùng nĩa xiên bò viên, anh thổi thổi cục bò viên: "Tôi không chỉ biết chọn thịt mà làm bò bít tết cũng ngon lắm đó."

"Tôi biết mà, khi nào em làm thêm lần nữa đi? Tôi rất mong đợi đấy."

"Được thôi, nhưng dạo này tôi bận lắm, chắc phải đợi đến Tết mới rảnh."

"Dạo này bận gì thế?"

"Bệnh viện tôi đang thử nghiệm mô hình cứu hộ hàng không, vì tôi có kinh nghiệm về lĩnh vực này nên viện trưởng bảo tôi đảm nhận một phần công việc."

Viện trưởng Đinh bảo anh viết đề cương về quá trình đào tạo, còn phải làm PPT, sau đó sẽ thuyết trình cho những đồng nghiệp có quan tâm đến mô hình này trong bệnh viện.

Tống Dụ Minh rất quý trọng cơ hội này, từ lúc nhận nhiệm vụ đến giờ, anh đã bận rộn hai đêm liền không nghỉ ngơi đúng giờ.

Trình Hướng Lê thấy anh vui vẻ làm việc như vậy thì cũng mừng cho anh, hắn gắp thêm vài miếng thịt bỏ vào bát anh.

Còn hơn hai mươi ngày nữa là đến Tết, nhiều công ty đã bước vào kỳ nghỉ cuối năm, nhưng đây lại là thời gian Trình Hướng Lê bận rộn nhất.

Tống Dụ Minh ăn thịt mà hắn gắp cho, anh nhẹ nhàng hỏi: "Tết này anh định khi nào về nhà?"

"Tùy theo công ty sắp xếp, cố gắng về trước Rằm tháng Giêng." Trình Hướng Lê đặt đũa xuống, hắn cảm thấy cơ bắp vai cứng ngắc: "Giờ tôi bay hai chuyến nghỉ một lần, gặp tuyết rơi thì hầu như đều phải hoãn bay, hạ cánh xong còn phải lăn bánh nửa tiếng, lần nào cũng không tan làm đúng giờ, còn mệt hơn hồi hè nữa."

Tống Dụ Minh nghe hắn than thở thì đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Hay tôi nói với Giang Thính Nhiên sắp xếp cho anh đường băng gần chỗ đỗ máy bay nhất để giúp anh tiết kiệm vài phút lăn bánh nhé?"

"Có chuyện tốt như vậy nữa à?" Trình Hướng Lê biết rõ không được mà vẫn đùa giỡn hỏi.

"Đùa thôi." Tống Dụ Minh nháy mắt: "Với tính cách của Giang Thính Nhiên thì dù bạn trai có là phi công đi chăng nữa cũng không có đãi ngộ đó đâu."

Trình Hướng Lê nhớ lại vẻ mặt ngây ngô của Từ Thăng không khỏi cười cười: "Cái này thì tôi cũng không chắc đâu nhé."

Bỗng một tiếng còi chói tai vang lên, TV chiếu cảnh cấp cứu căng thẳng. Tống Dụ Minh quay đầu nhìn, anh thấy trên cáng xe là một bệnh nhân chảy đầy máu.

"Chuyện gì vậy?" Trình Hướng Lê tò mò hỏi.

"Tại nạn xe." Tống Dụ Minh cầm điều khiển bấm tạm dừng, anh tua lại vài giây, chỉnh đến ảnh CT sọ não của bệnh nhân: "Tụ máu dưới màng cứng vùng trán đỉnh thái dương bên trái, cần phẫu thuật mở hộp sọ."

"Nghe nghiêm trọng thật." Trình Hướng Lê căng thẳng nhíu mày.

"Tiếp theo chắc là cảnh phẫu thuật." Tống Dụ Minh nhìn màn hình, anh lẩm bẩm: "Trước đây tôi cũng từng điều trị một ca như vậy."

Vịt vẫn không ngừng kêu meo meo dưới bàn, Tống Dụ Minh ăn no rồi thì cắt nhỏ cục bò viên còn lại trong bát cho mèo ăn, sau đó tiếp tục theo dõi cuộc phẫu thuật trên TV.

Dao nĩa trên tay anh nhấp nhổm lên xuống như đồng bộ với thước phim đang chiếu.

Bữa ăn kéo dài hơn một tiếng, dọn dẹp xong bát đũa cũng đã gần chín giờ. Tống Dụ Minh vươn vai, anh về phòng tiếp tục làm PPT và sửa luận văn cho sinh viên của chủ nhiệm.

Trình Hướng Lê nghỉ ngơi ở nhà một ngày rồi lại bắt tay vào công việc mới. Tống Dụ Minh cũng mất hai ngày để hoàn thành mọi thứ mà viện trưởng yêu cầu.

Viện trưởng Đinh thường xuyên phải đi công tác, anh đợi vài ngày cũng không thấy phản hồi. Đến khi Tống Dụ Minh gần như quên béng mất chuyện này thì vào một buổi chiều nọ, Thôi Bằng Đào gọi anh đến văn phòng của viện trưởng.

Tống Dụ Minh nghĩ chắc là có tiến triển gì đó nên vội cầm sổ từ khu nội trú đi sang tòa nhà khác, anh gõ cửa văn phòng viện trưởng.

Không ngờ vừa vào cửa, câu đầu tiên viện trưởng nói là: "Tiểu Tống, xin lỗi, cậu không cần phụ trách buổi đào tạo đó nữa."

Nụ cười trên mặt Tống Dụ Minh cứng đờ, anh ngạc nhiên dừng bước: "Có phải tại em viết không tốt không?"

"Không phải, chỉ là mấy ngày trước tôi họp ở Bắc Kinh, có gặp một chuyên gia cấp cứu, người ta muốn đến đây tuyên truyền nên tôi không từ chối được." Trước đó viện trưởng Đinh vẫn chưa đọc email của anh, bây giờ ông mới gõ vài chữ trên máy tính, mở email của Tống Dụ Minh lên rồi bật file tài liệu và đọc lướt qua: "Nhưng đã chuẩn bị rồi thì đừng để lãng phí, tối nay chuyên gia này sẽ đến, cậu cũng đến ăn cơm nhé."

"Vâng..." Nụ cười trên môi Tống Dụ Minh cứng đờ, lông mi anh khẽ rung, không biết là thất vọng hay mong đợi nữa.

Lời tác giả:

Thật sự không ai khen mình gần đây rất chăm chỉ sao QAQ