Hạ Cánh Nhanh Chóng

Chương 60: Học lại từ đầu

Tống Dụ Minh uống hết một ly nước lạnh thì mới dập tắt được du͙© vọиɠ.

Đã hơn nửa đêm, Tống Dụ Minh không chịu nổi nữa, anh chào hắn một tiếng rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Tống Dụ Minh nằm trên giường trăn trở suốt, trong đầu anh toàn là hình ảnh về nụ hôn vừa rồi.

Anh nhớ Trình Hướng Lê từng khoe rằng hắn hôn khá giỏi. Lúc đó Tống Dụ Minh còn thầm cười nhạo trong lòng, không ngờ chỉ trong khoảnh khắc vừa nãy, một nụ hôn của hắn đã khiến anh suýt nữa thì trao thân khi vẫn còn đang chiến tranh lạnh.

Tống Dụ Minh kéo cổ áo, anh cảm thấy hơi nóng nên đổi sang đắp chăn mỏng hơn, anh nằm nghiêng co ro trong chăn sau đó sờ lên vết sẹo trên người.

Tống Dụ Minh không biết mình ngủ thϊếp đi từ lúc nào, buổi sáng khi chuông báo thức vang lên, anh cảm thấy tinh thần khá tốt, anh thức dậy rồi chuẩn bị bữa sáng cho mình.

Phòng của Trình Hướng Lê vẫn chưa có tiếng động gì, tối qua anh bị hôn đến mụ mị đầu óc nên quên hỏi lịch trình tuần này của hắn.

Tống Dụ Minh làm cho mình một phần ăn sáng, lúc mang đĩa từ bếp ra cũng là lúc cửa phòng ngủ bên kia phát ra tiếng cạch.

Trình Hướng Lê mặc áo ngắn tay và quần đùi bước ra khỏi phòng.

"Em không ngại nếu tôi ăn mặc thế này chứ?"

Tống Dụ Minh liếc mắt một cái thầm đánh giá thân hình săn chắc của Trình Hướng Lê, anh lắc đầu: "Tôi không có nhiều quy tắc như vậy, anh mặc thế nào cũng được."

Trình Hướng Lê gật đầu, hắn cúi đầu sờ mặt: "Sàn nhà em nóng thật."

"Không thoải mái sao?"

"Thoải mái, khiến tôi có cảm giác như đang ở Quảng Châu vậy." Trình Hướng Lê cười cười bước đến bàn ăn.

Trên đĩa có một quả trứng ốp la, lòng đỏ đầy đặn nằm trên lòng trắng, hai bên là thịt xông khói và bánh croissant, ăn kèm với một bát sữa chua ngũ cốc, đây là phần ăn đủ cho một người.

Tống Dụ Minh giải thích: "Tối qua quên hỏi anh nên không biết hôm nay anh không có đi làm."

"Không sao, buổi trưa tôi có chuyến bay, lát nữa tôi đến căn tin ăn cũng được." Trình Hướng Lê kéo ghế ngồi đối diện anh.

Tống Dụ Minh cắn một miếng bánh rồi chậm rãi nói: "Sau này anh gửi lịch trình hàng tuần cho tôi, tôi cũng gửi cho anh. Chúng ta đối chiếu với nhau, làm vậy thì không cần hỏi mỗi ngày nữa."

"Được, lát nữa tôi tìm rồi gửi vào email cho em nhé?"

Tống Dụ Minh gật đầu: "Đã quyết định sống cùng nhau rồi nên có vài điểm tôi muốn nói rõ. Tôi thường nghỉ ngơi trước mười hai giờ đêm, nhưng chất lượng giấc ngủ của tôi khá tốt, nếu anh về nhà muộn thì cứ sinh hoạt bình thường, sẽ không ảnh hưởng đến tôi."

"Đã biết." Trình Hướng Lê định nói thêm gì đó nhưng tiếng mèo kêu đã thu hút sự chú ý của cả hai.

Vịt há miệng ngáp một cái, nó bước đến nằm cạnh bàn ăn.

Tống Dụ Minh cắt một miếng thịt nhỏ đặt dưới đất, sẵn tiện nói: "Trước khi đi làm, tôi thường không vuốt ve mèo, nếu anh có thời gian thì chơi với nó đi. Vịt rất năng động nhưng tính tình khá tốt, chỉ cần không chọc giận nó thì nó sẽ không cào người đâu."Trình Hướng Lê cúi người, hắn nhìn nhóc mèo nhỏ đang ăn ngon lành dưới sàn, lòng hắn chợt thấy thỏa mãn.

Từ nhỏ hắn đã muốn nuôi một con mèo, ban đầu gia đình không đồng ý vì sợ ảnh hưởng đến việc học, sau đó bà nội mang về một con mèo mướp nhưng vì thiếu kinh nghiệm nên nuôi chưa đến nửa năm đã chết.

Bây giờ sống cùng Tống Dụ Minh, cuối cùng hắn cũng giải tỏa được những tiếc nuối đó.

"Tôi ăn xong rồi." Tống Dụ Minh dọn dẹp bàn ăn, anh đặt bát đĩa vào bếp rồi đi ra ngoài mặc áo khoác: "Tôi đi làm đây."

Trình Hướng Lê hoàn hồn, ánh mắt hắn dõi theo anh đến tận cửa: "Đi đường cẩn thận."

"Anh cũng vậy." Tống Dụ Minh dựa vào khung cửa xỏ giày, anh xách túi máy tính ra khỏi nhà.

Trình Hướng Lê trở về phòng rồi mở máy tính lên. Trong hộp thư vẫn lưu địa chỉ email của Tống Dụ Minh, khi chưa thân nhau, bọn họ từng gửi vài email cho nhau.

Hắn gửi tệp đính kèm vào email của Tống Dụ Minh rồi tự mở lên xem.

Chuyến bay hôm nay cất cánh lúc một giờ chiều đến London, buổi chiều hai ngày sau mới bay về, vậy là lại phải xa cách hai ngày.

Còn nhớ khi mới được làm cơ trưởng máy bay thân rộng, Trình Hướng Lê luôn muốn bay đường dài vì thời gian nghỉ ngơi sẽ nhiều hơn, không cần phải đọc danh sách kiểm tra đến khàn cổ, bay đường dài vừa ít phiền phức vừa được lương cao.

Bây giờ nhìn lại lịch trình này, Trình Hướng Lê lại có chút do dự.

Đứng trước gương thay đồ, Trình Hướng Lê nhìn vết cào nhỏ dài trên cổ, đây là vết do hôm qua Tống Dụ Minh cào ra.

Từ sáng Tống Dụ Minh đã bắt đầu khám bệnh, anh bận rộn cả buổi sáng, khi anh về văn phòng định gọi đồ ăn để bồi bổ thì đã bị Thôi Bằng Đào gọi đi.

"Tiểu Tống, tôi có vài công việc nhờ cậu, cậu nhận giúp tôi nhé." Vừa vào cửa, Thôi Bằng Đào đã nhanh chóng giao việc cho anh: "Thứ nhất, tôi đang hướng dẫn một sinh viên y khoa làm luận văn, viết 100% bằng tiếng Anh nên cậu giúp tôi soát lỗi ngữ pháp nhé."

"Thứ hai là nhiệm vụ viện trưởng Đinh giao cho cậu, ông ấy yêu cầu cậu dựa trên kinh nghiệm y tế hàng không trước đây để viết một đề cương về quá trình đào tạo."

"Thứ ba là tháng này đến lượt khoa chúng ta nộp bài viết khoa học để phổ biến thông tin cho cộng đồng. Gần đây trời khá lạnh, mọi người đều dùng máy sưởi và túi chườm nóng rất nhiều nên cậu viết một bài về bỏng lạnh nhé."

Thôi Bằng Đào nói một tràng dài, Tống Dụ Minh nghe mà choáng váng, anh lấy giấy bút ghi lại ý chính để đảm bảo không bỏ sót chi tiết nào.

"Hạn nộp là khi nào?"

"Bài luận thì không gấp, hai việc còn lại phải hoàn thành trong tuần này, có khó quá không?"

Hai nhiệm vụ cuối đều đều là công việc cần viết lách, Tống Dụ Minh gõ máy tính đã chậm, văn phong cũng bình thường, anh nghe vậy thì có hơi do dự: "Em sẽ cố gắng."

Thôi Bằng Đào nhìn vẻ mặt khổ sở của anh rồi cười nhắc nhở: "Tiểu Tống này, bây giờ cậu cũng là người có học trò rồi mà, cậu nên để Tiểu Hàng rèn luyện nhiều hơn đi. Con bé gõ chữ chắc chắn sẽ nhanh hơn cậu nhiều đấy."

Tống Dụ Minh ngớ người chớp mắt, anh thầm suy ngẫm về câu nói đó.

Lúc trở về văn phòng cũng vừa hay đồ ăn vừa được giao đến. Tống Dụ Minh xé giấy ghi chú rồi dán vào khung máy tính, anh mở hộp thư để kiểm tra tin nhắn rồi xé hamburger ra ăn.

Hộp thư có hơn 10 email chưa đọc, trong hàng loạt dấu chấm đỏ, Tống Dụ Minh mở email của Trình Hướng Lê xem trước.

Gần đến Tết nên lịch bay khá dày, sau chuyến bay hôm nay, hắn chỉ có một ngày nghỉ.

Tống Dụ Minh nhìn lịch trình của hắn hôm nay rồi mở đồng hồ góc dưới bên phải. Hắn đã cất cánh được 15 phút rồi, chắc vẫn đang trong giai đoạn tăng độ cao.

Khi anh đang mải suy nghĩ thì một tiếng gõ cửa cắt ngang. Hàng Văn Huyên bước vào nói: "Thầy Tống, bố mẹ của Hùng Lạc Nghiên muốn nói chuyện với thầy."

"Được, tôi ăn xong sẽ qua." Tống Dụ Minh nhanh chóng tăng tốc độ ăn: "Bảo họ chờ mười phút."

Hàng Văn Huyên để ý đến giao diện máy tính chưa tắt của anh: "Đây là lịch trình của cơ trưởng Trình ạ?"

"Ừm, đúng rồi." Tống Dụ Minh đang ăn nên giọng nói hơi lúng búng: "Tiểu Hàng, tôi thấy em hiểu khá rõ về ngành hàng không nhỉ."

"Chuyện này..." Hàng Văn Huyên ngượng ngùng cười: "Thật ra bạn gái em làm việc ở sân bay Long Giang."

Hèn gì cái hôm Trình Hướng Lê gặp sự cố, Hàng Văn Huyên là người bắt được thông tin sớm nhất.

Tống Dụ Minh ngừng ăn một chút, anh nhớ Giang Thính Nhiên từng nhắc đến học trò "bé nhỏ ngọt ngào" của mình, anh ngạc nhiên hỏi: "Họ Diệp phải không?"

"Đúng rồi, sao thầy biết hay vậy."

"Thầy của bạn gái em là bạn của tôi, chúng tôi thường hẹn chơi quần vợt cùng nhau."

"Thật là trùng hợp." Hàng Văn Huyên phấn khích nhảy đến trước mặt anh.

Tống Dụ Minh cũng mỉm cười, anh mở hộp gà chiên ra: "Ăn không?"

"Ăn ạ." Hàng Văn Huyên lấy một miếng cho vào miệng.

"Đúng rồi, còn một việc nữa." Tống Dụ Minh nhìn tờ giấy ghi chú dán trên máy tính: "Viết một bài viết khoa học để phổ biến thông tin về bỏng lạnh, dài khoảng một ngàn từ, nộp trước giờ tan làm thứ sáu, được chứ?"

"Được ạ, tối nay em cũng có thể đưa thầy luôn." Hàng Văn Huyên sảng khoái đồng ý.

Tống Dụ Minh gật đầu tán thưởng, cảm ơn cô vì đã chia sẻ công việc với anh.

Tống Dụ Minh nhanh chóng ăn xong bữa trưa rồi gọi bố mẹ của Hùng Lạc Nghiên vào phòng nói chuyện. Vết bỏng của cô bé khá nông, trên lý thuyết sẽ không để lại sẹo, nhưng khả năng tăng trưởng của trẻ em mạnh hơn người lớn nên cần kịp thời điều chỉnh kế hoạch điều trị.

Kết thúc một ngày làm việc, Tống Dụ Minh về nhà, anh nấu cơm tối, cho mèo ăn, sau đó vào phòng tra tài liệu để viết đề cương.

Bận rộn đến tận đêm khuya, khi anh rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì màn hình điện thoại sáng lên.

Trình Hướng Lê: [Tôi hạ cánh rồi, sớm hơn nửa tiếng.]

[Hình ảnh][Hình ảnh]

[Em ngủ chưa? Sân bay Heathrow có tuyết rơi rất đẹp.]

Tống Dụ Minh cởi dép, anh nằm ngửa trên giường cầm điện thoại mở ảnh mà hắn gửi ra xem.

Lúc này ở London đang là buổi tối. Nhưng bầu trời đã bị tuyết trắng bao phủ, chỉ còn chút ánh sáng mờ mờ để phân biệt thời gian.

Đèn chỉ dẫn bên cạnh đường băng đang sáng, tỏa ra ánh sáng xanh lam lạnh lẽo giữa trời tuyết lạnh.

Biển cảnh báo màu đỏ đứng trong gió tuyết, một chiếc xe ủi tuyết màu vàng huỳnh quang nổi bật đã đi được một quãng, tuyết dày trên mặt đất bị xe ủi tuyết thổi bay tạo ra màn sương trắng cao vài mét, một đoạn đường băng đã được ủi sạch.

Nhìn thoáng qua thì giống như một bức ảnh được chụp ngẫu nhiên, nhưng màu sắc và bố cục đều rất tinh tế, làm toát lên vẻ hấp dẫn riêng biệt của mùa đông phương Tây.

Tống Dụ Minh nhấn thoát rồi trả lời: [Chưa ngủ.]

[Vậy gọi điện đi, chỉ một phút thôi.]

[Sao vậy?]

[Muốn nghe giọng em một chút.]

Không biết Trình Hướng Lê bị gì mà lại học đòi làm nũng rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Giai đoạn tiếp theo sẽ khai thác tuyến tình cảm và tuyến sự nghiệp song song nhau, cặp đôi nhỏ sẽ cùng nhau vượt qua giai đoạn cuộc sống đầy biến động này~