Tống Dụ Minh ngồi nhìn Trình Hướng Lê cắm nến lên bánh sinh nhật. Bật lửa kêu một tiếng "tách", ngọn lửa nhỏ lập tức sáng lên.
Tống Dụ Minh nhắm mắt lại, anh thầm ước ba điều ước, sau đó hít một hơi sâu rồi thổi tắt nến.
Khi mở mắt ra lần nữa, Tống Dụ Minh cảm thấy mọi thứ không chân thật lắm, tâm trí anh như bị một lớp sương mù bao phủ vậy.
Như Trình Hướng Lê đã nói, một trong những điều ước ngày hôm nay đúng là có liên quan đến hắn. Ngoài việc mong muốn gia đình được khỏe mạnh, công việc thuận lợi thì Tống Dụ Minh còn có một điều ước nữa là tìm được lý do để tiếp tục ở lại đây vào năm tới.
Tống Dụ Minh tưởng rằng anh sẽ nắm quyền chủ động trong cuộc trò chuyện hôm nay.
Chỉ cần một chút mưu mẹo, anh sẽ nhận được câu trả lời mà anh muốn. Nhưng Trình Hướng Lê lại đưa ra thêm một phương án thứ ba ngoài hai phương án có hoặc không.
"Thật xấu xa." Tống Dụ Minh lẩm bẩm.
"Đừng giận mãi thế, mau ăn thôi, không thì đồ ăn sẽ nguội mất." Trình Hướng Lê cảm thấy anh lúc tức giận trông vô cùng đáng yêu: "Tôi đã đặt lịch hẹn ở trung tâm mô phỏng vào lúc 7 giờ tối rồi. Từ đây đến đó mất khoảng một tiếng."
"Biết rồi." Tống Dụ Minh cắt một miếng bánh, anh đặt bánh lên đĩa sau đó đẩy sang cho Trình Hướng Lê.
Bánh được làm từ bột sữa tách lactose không ngon như trong trí nhớ của anh. Tống Dụ Minh ăn vài miếng lấy thảo* rồi đặt bánh sang một bên, tiếp tục thưởng thức bữa tối.
*"thảo" có nghĩa là thơm thảo, và "ăn lấy thảo" là ăn chủ yếu tấm lòng thơm thảo của người biếu. Thật ra dịch sát nghĩ nguyên tác không dùng từ này nhưng mình muốn gần gũi và thuần Việt hơn nên quyết định diễn đạt như vậy. Mong quý vị độc giả đọc lấy thảo nhé.
Ăn uống xong xuôi đã gần sáu giờ. Ngày tháng 10 chưa cười đã tối, bầu trời mùa đông đã tối đen từ khoảng năm giờ rưỡi chiều. Tuyết trên đường được dọn sang hai bên tan chảy hết một nửa, gió thổi mang theo hơi lạnh mùa đông.
Tống Dụ Minh nghĩ chỉ di chuyển quãng đường ngắn nên anh không đeo khăn quàng cổ lên, giờ đây anh lại cảm thấy hơi lạnh nên vừa đi vừa đút hai tay vào túi làm ấm.
Trình Hướng Lê tiến gần hơn một chút rồi chạm vào vai anh. Tống Dụ Minh thấy hắn giơ tay giúp anh chỉnh lại mũ áo khoác.
"Một lát nữa tôi sẽ chạy trước dẫn đường, cậu chạy theo sau tôi nhé."
"Được." Tống Dụ Minh đáp, hai người sánh bước đi đến chỗ đậu xe lấy xe.
Lái xe theo sau Trình Hướng Lê một đoạn đường, nhìn thấy biển số xe của hắn là "Việt* A", Tống Dụ Minh mới chợt nhớ ra việc Trình Hướng Lê cũng không thuộc về thành phố này.
*chỉ hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây
Sau khi dạo một vòng trong hầm xe, cuối cùng cả hai cũng tìm được chỗ đậu. Xuống xe đi được vài bước thì hai người cùng nhau sóng vai bước đi.
"Anh có thường về nhà không?" Tống Dụ Minh đột nhiên hỏi.
Câu hỏi này có thể gây hiểu lầm, nhưng Trình Hướng Lê không do dự mà trả lời: "Cậu nói về quê sao? Thì... khoảng hai tháng về một lần."
Bây giờ người thân của Trình Hướng Lê chỉ còn mẹ và ông nội. Sức khỏe của ông nội hắn đang dần suy yếu, không nói trước được gì; mẹ thì thường xuyên đi công tác khắp nơi, khó khăn lắm mới có thời gian gặp mặt.
Mỗi lần về nhà Trình Hướng Lê đều đi thăm ông nội, đôi khi hắn sẽ đến mộ ba rồi ở đó một lúc; hoặc hắn sẽ lái xe vào khu phố cổ để dạo chợ đêm cũng như ăn vài món ăn đường phố.
Trung tâm lái máy bay mô phỏng nằm ở một tòa nhà khác. Ra khỏi thang máy lên tầng một, bọn họ lại phải rời khu vực ấm áp.
Tống Dụ Minh cho tay vào túi, anh vùi cổ vào khăn quàng trên cổ, nhỏ giọng nói: "Dạo này tôi nhận được vài cuộc gọi từ bố mẹ nên cảm thấy hơi nhớ nhà."
"Năm nay vẫn không có thời gian để về sao?"
"Không có thời gian, lịch nghỉ tết của bệnh viện chẳng khác gì làm cảnh. Nghỉ được vài ngày thì quá trình đi lại giữa hai nước đã mất hết một nửa thời gian rồi."
Nghe anh nói vậy, Trình Hướng Lê thầm đoán: "Dụ Minh, cậu có muốn trở về làm việc gần bố mẹ không?"
Tống Dụ Minh ngạc nhiên hỏi: "Anh hy vọng tôi sẽ trở về sao?"
Cổ họng của Trình Hướng Lê khẽ chuyển động.
Vì có nỗi lòng riêng nên hắn chắc chắn không muốn Tống Dụ Minh rời đi. Đối với Tống Dụ Minh, từ bỏ công việc hiện tại rồi tìm một công việc khác là điều dễ dàng, nhưng Trình Hướng Lê gần như không có khả năng hủy hợp đồng với hãng bay.
"Ý tôi là..." Trình Hướng Lê không biết bản thân có nên giữ anh lại hay không: "Nếu cậu tiếp tục ở lại đây thì tôi có thể ở bên cạnh cậu nhiều hơn."
"Ở bên cạnh tôi, cụ thể là thế nào?"
"Như hôm nay chẳng hạn, cùng nhau ăn tối, hoặc đưa cậu đến trung tâm lái máy bay mô phỏng." Trình Hướng Lê ôm lấy cánh tay của anh, hắn nhẹ nhàng niết nhẹ cánh tay anh: "Chỉ cần có thời gian, muốn làm gì cũng được."
"Muốn làm gì cũng được" — Lại một câu trả lời mập mờ. Tống Dụ Minh cảm thấy có hơi chán nản, anh thầm nghĩ, hay là Trình Hướng Lê vẫn cảm thấy bản thân hắn còn chỗ nào đó không tốt nên cố tình dậm chân tại chỗ?
Bước vào tòa nhà trung tâm mô phỏng, mỗi tầng đều có các học viên và huấn luyện viên mặc đồng phục đi qua đi lại.
Tống Dụ Minh cố gắng điều chỉnh tâm trạng để tận hưởng món quà đặc biệt này: "Muộn như vậy rồi mà vẫn còn nhiều người vậy?"
"7 giờ tối đâu được tính là muộn?" Trình Hướng Lê cười khẽ: "Khi chúng tôi đào tạo định kỳ, kiểm tra đến hai ba giờ sáng cũng là chuyện thường."
"Thật sự rất mệt mỏi." Tống Dụ Minh nhăn mặt.
"Vì vậy hai lần đào tạo định kỳ mỗi năm là thời điểm áp lực nhất của chúng tôi." Trình Hướng Lê đến chỗ máy tính ở quầy, hắn nhấn vài nút trên màn hình rồi dùng điện thoại quét mã, sau đó rút một tấm thẻ ra khỏi máy.
Trình Hướng Lê cầm thẻ, hắn vẫy tay với anh: "Bên này, đi theo tôi."
Tống Dụ Minh nhanh chóng đi theo hắn vào thang máy, thang máy lên tầng hai, hai người rẽ vài góc ngoặt rồi dần dần nghe thấy tiếng máy móc chạy ầm ầm.
Trình Hướng Lê mở cửa phòng, giữa những tạp âm xung quanh, hai khoang mô phỏng B737NG xuất hiện trước mắt.
"Hiện tại trung tâm của chúng tôi chỉ mở dịch vụ cho hai loại máy bay B737 và A320, nên chỉ có thể đưa cậu đến bay loại này thôi."
"Không sao, dù sao phi công Boeing cũng đều bắt đầu từ 737 mà." Tống Dụ Minh theo hắn bước vào.
Nút bấm, cần gạt... Một hàng các thiết bị tinh vi được bày trí trong không gian nhỏ hẹp của buồng lái, hệt như một thành phố cao tầng xoay ngược trong quả cầu pha lê, mang đến cảm giác vô cùng hiện đại.
Nhiệt độ trong buồng lái được giữ ở mức thoải mái, Trình Hướng Lê cởϊ áσ khoác ra rồi treo trên lưng ghế.
Khi cởϊ áσ ra, cảm giác của khoang mô phỏng trở nên chân thực hơn rất nhiều. Tống Dụ Minh ngồi vào ghế cơ phó, anh chăm chú nhìn hắn, chờ đợi chỉ dẫn của cơ trưởng.
"Tôi đã đặt lịch sử dụng trong hai tiếng, cậu muốn thử cất cánh hạ cánh ngay hay muốn làm luôn các công tác chuẩn bị trước khi bay?"
"Làm một lượt đầy đủ đi." Tống Dụ Minh chỉnh lại cà vạt.
Trình Hướng Lê gật đầu: "Vậy thì bắt đầu từ khâu chuẩn bị trước khi bay, lấy danh sách kiểm tra ra. Chúng ta làm theo nguyên tắc, kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trái sang phải."
Tống Dụ Minh tìm danh sách kiểm tra theo chỉ dẫn, anh đọc một mục, Trình Hướng Lê xác nhận một lần, hai người phối hợp ăn ý cùng nhau thực hiện từng bước một.
Khi Trình Hướng Lê tiến vào trạng thái tập trung, hắn sẽ chủ động loại bỏ sự phân tâm, trả lời bằng giọng nói ổn định và dứt khoát.
Trình Hướng Lê tập trung như vậy càng làm Tống Dụ Minh say mê hơn. Tống Dụ Minh đọc các thuật ngữ quen thuộc trên danh sách kiểm tra rồi tận hưởng hiệu quả công việc khi làm cùng hắn.
Lúc gặp nút bấm mà anh không quen lắm thì Trình Hướng Lê sẽ dừng lại giải thích cho anh. Quá trình này mất khoảng hơn ba mươi phút, sau khi hoàn thành kiểm tra, Trình Hướng Lê nói với anh: "Hôm nay cậu là cơ trưởng."
"Gần mười năm rồi tôi chưa bay, thật sự không sao chứ?"
"Cậu biết lái máy bay thành thạo rồi thì cần huấn luyện viên như tôi làm gì nữa?" Trình Hướng Lê cười thầm, hắn mở hướng dẫn ở ghế cơ phó ra, trước mặt Tống Dụ Minh sáng lên ký hiệu MA*, cho thấy anh là cơ trưởng của chuyến bay lần này.
*Ký hiệu "MA" trong khoang mô phỏng thường được dùng để chỉ "Master", tức là cơ trưởng (Captain) của chuyến bay. Đây là ký hiệu tiêu chuẩn trong các khoang mô phỏng huấn luyện, giúp phân biệt rõ vai trò của các phi công tham gia trong buồng lái.
"Thư giãn đi, lái máy bay vốn không phải là việc dễ dàng. Dù có bị báo động nguy hiểm thì tôi cũng sẽ không nói gì cậu đâu." Trình Hướng Lê vỗ vai anh, tiếp thêm sự tự tin cho anh.
Tống Dụ Minh đáp lại rồi tiếp tục nghe hắn giải thích quy trình cất cánh và nhập thông tin lộ trình.
Hôm nay bay mô phỏng đường bay từ Thượng Hải đến Quảng Châu, Trình Hướng Lê giúp anh điều chỉnh đường băng cất cánh, tần số, các thông tin khác để chuẩn bị cho quá trình lăn bánh.
Hành động của Tống Dụ Minh và Trình Hướng Lê gần như đồng bộ, từ thắt dây an toàn đến đeo tai nghe. Nhưng vì mô phỏng lần này không có kiểm soát viên không lưu nên Trình Hướng Lê không chỉ là cơ phó và huấn luyện viên, mà còn kiêm luôn vai trò kiểm soát không lưu.
"Chuẩn bị cất cánh, trước tiên khởi động động cơ số hai, mở đồng hồ bấm giờ." Trình Hướng Lê bám sát từng bước, nhắc anh các thao tác tiếp theo.
Tống Dụ Minh nâng tay tìm nút bấm trong bảng điều khiển phức tạp đồng thời lặp lại chỉ dẫn.
"Sau khi động cơ được khởi động, chú ý quan sát tốc độ quay, khi N2* đạt 25 thì kéo cần gạt lên." Vừa dứt lời, tai nghe phát ra tiếng "click" trong trẻo, Trình Hướng Lê nhanh chóng hoàn thành thao tác.
*N2 thường được sử dụng để chỉ tốc độ quay của phần thứ hai của động cơ phản lực, thường là tuabin cao áp. Động cơ phản lực hiện đại thường có nhiều giai đoạn tuabin và máy nén, và các tốc độ quay của chúng được ký hiệu là N1, N2, N3, v.v.... Việc theo dõi N2 rất quan trọng để đảm bảo động cơ hoạt động bình thường và hiệu quả. Các giá trị N2 được đo bằng phần trăm so với tốc độ tối đa của nó và thường được hiển thị trên các bảng điều khiển trong buồng lái để phi công có thể giám sát.
Sau khi động cơ được khởi động, cần phải làm nóng ống đo tốc độ không khí, cài đặt bảng tăng áp, sau đó đối chiếu với phần danh sách kiểm tra.
"Đông Phương 5317, vào đường băng 16 mé phải, vận tốc gió 260,4 m/s, áp suất điều chỉnh 1004." Trình Hướng Lê thay mặt kiểm soát viên không lưu phát lệnh cất cánh, sau đó hắn lập tức chuyển vai trò rồi nói với Tống Dụ Minh: "Mở đèn hạ cánh và đèn nhấp nháy."
Tống Dụ Minh làm theo sự chỉ dẫn của hắn, mặc dù cần một chút thời gian để tìm nút bấm, nhưng rõ ràng đây không phải là lần đầu anh tiếp xúc với buồng lái 737.
"Danh sách kiểm tra trước khi cất cánh." Trình Hướng Lê tiếp tục nhắc anh.
Tống Dụ Minh cầm danh sách, anh nhìn vào bảng điều khiển ở giữa: "Cánh tà."
"5 độ."
"Cân bằng bề mặt ổn định."
"6.12."
"Danh sách kiểm tra trước khi cất cánh hoàn tất." Tống Dụ Minh đặt danh sách xuống, anh nắm chặt cần điều khiển căng thẳng hít một hơi thật sâu.
"Đường băng 16 mé phải, có thể cất cánh." Trình Hướng Lê quan sát thông tin trên PFD, hắn nói với anh: "Đặt tay lên cần ga."
Tống Dụ Minh ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn: "Cần ga cũng do tôi lái sao?"
Dù quá trình lăn bánh cất cánh rất ngắn, nhưng việc cùng lúc điều khiển cần ga, cần điều khiển, bàn đạp, còn phải chú ý đến tư thế máy bay cũng như tần số tiếp cận, sẽ rất dễ xảy ra thất bại đối với người mới.
Tống Dụ Minh lập tức cảm thấy không tự tin, anh do dự đặt tay lên.
"Yên tâm, tôi sẽ không để cậu gặp vấn đề đâu." Trình Hướng Lê nhìn vẻ do dự của anh, chờ anh đưa tay qua, hắn nâng tay phải của mình lên đặt trực tiếp lên tay anh.
Lòng bàn tay rộng lớn ấm áp bao lấy tay Tống Dụ Minh, năm ngón tay của hắn đan vào tay anh rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
Tống Dụ Minh giật mình, hô hấp của anh dường như dừng lại một lúc, hệt như một con mèo bị hoảng sợ rồi co rụt người lại.
Trình Hướng Lê không nói gì, hắn siết chặt tay anh, dẫn dắt anh đẩy cần ga về phía trước.
Mỗi lần thực hiện thao tác, anh có thể cảm nhận được sự giảm xóc rõ ràng trong lòng bàn tay và nó đánh động cả vào trái tim Tống Dụ Minh.
Tống Dụ Minh không điều chỉnh được lực kéo cần, không biết khi nào nên kéo cũng như kéo đến đâu. Nhưng khi có Trình Hướng Lê bên cạnh, mọi thứ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Có thể nghe thấy tiếng động cơ rền vang bên tai, nó như một bản nhạc liên tục bùng nổ, dần dần lên đến cao trào.
"Lực đẩy cất cánh 83.5."
Tống Dụ Minh nhìn vào PFD: "Xác nhận."
"Khi tăng tốc nhớ giữ nhẹ cần ga, đảm bảo máy bay không lệch khỏi đường trung tâm." Trình Hướng Lê hướng dẫn anh cách điều chỉnh bàn đạp.
Tay hai người vẫn nắm chặt nhau, ngoài việc cảm nhận được lực tay từ Trình Hướng Lê ra thì Tống Dụ Minh không có suy nghĩ gì khác, anh chỉ tập trung cảm nhận trải nghiệm cất cánh lần này.
Trong quá trình lăn bánh với tốc độ cao, máy bay vẫn được duy trì rất tốt.
Đột nhiên máy tính phát ra thông báo "V1".
"Nhấc bánh." Trình Hướng Lê hướng dẫn anh từng chút một: "Chú ý tư thế máy bay, không được kéo cần điều khiển quá nhanh, nhìn FD*, nhấc lên 15 độ."
*FD thường là viết tắt của "Flight Director" (Hệ thống chỉ dẫn bay). Flight Director là một hệ thống trên máy bay giúp các phi công điều khiển máy bay theo các tham số bay mong muốn. Hệ thống này cung cấp các chỉ dẫn trực quan trên màn hình của thiết bị buồng lái, giúp phi công giữ máy bay trên lộ trình dự định, duy trì độ cao, tốc độ và hướng bay mong muốn.
Tống Dụ Minh nín thở, anh nắm chặt cần điều khiển rồi cẩn thận kéo về phía mình.
Trước cửa sổ mô phỏng, bầu trời nhanh chóng thay đổi. Nhìn thấy cảnh máy bay bay xuyên qua những tầng mây, dù không chân thực như cảnh thật nhưng đủ để làm trái tim Tống Dụ Minh rạo rực.
Trình Hướng Lê thông báo: "Đang lên cao."
Khi phát lệnh "Thu bánh", Tống Dụ Minh thở phào nhẹ nhõm.
Trình Hướng Lê buông tay anh ra, hắn nghiêng người nhấn nút phát thông báo trên cần điều khiển: "Xin chào mặt đất, Đông Phương 5317, đã cất cánh."
Đã hoàn thành danh sách kiểm tra sau khi cất cánh, một bài huấn luyện dài cuối cùng cũng kết thúc.
Từ khi vào buồng lái đến khi cất cánh, bọn họ đã mất một tiếng rưỡi, mà thời gian thật sự dùng để điều khiển máy bay chỉ có vài phút.
"Quả nhiên là người có nền tảng, chỉ một lần là có thể cho máy bay cất cánh rồi." Trình Hướng Lê hài lòng gật đầu, hắn không tiếc lời khen ngợi: "Lần sau nếu gặp những học viên bay kém, tôi sẽ nói với họ rằng, mấy người có tin là tôi tìm một bác sĩ đến cũng có thể bay tốt hơn các người không."
"Đừng có trêu chọc tôi, nói chuyện như vậy dễ gây tổn thương lắm đấy." Tống Dụ Minh nhăn mặt, anh vò tóc nói: "Cảm giác lúc nào cũng phải động não, mệt thật."
"Lần đầu tiên làm những công việc không quen thuộc thì đương nhiên rất mệt rồi." Trình Hướng Lê cầm lấy bàn tay mà hắn vừa nắm rồi nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay anh: "Lần này chủ yếu là để cậu hiểu quy trình tổng thể nên thực hành chậm rãi một chút. Bình thường chúng tôi làm việc thì mất khoảng 40 phút là hoàn thành rồi."
"Cũng phải cần thời gian lâu như vậy à." Tống Dụ Minh dựa vào ghế ngồi, anh cảm thán: "Cảm giác lái máy bay và làm bác sĩ thật sự khác biệt hoàn toàn."
"Ví dụ như?"
"Ở bệnh viện, tôi thích làm phẫu thuật nhất. Giao tiếp với người nhà bệnh nhân và lãnh đạo thật sự rất mệt nhọc."
"Nhưng phi công cũng cần phải giao tiếp mà." Trình Hướng Lê hơi nghiêng đầu nhìn anh: "Đặc biệt là ở giai đoạn phụ lái, mỗi ngày đều phải gặp nhiều cơ trưởng khác nhau. Trong một buồng lái nhỏ như vậy, có rất nhiều điều cần phải chú ý."
Phong cảnh bên ngoài khoang mô phỏng dừng lại ở độ cao hành trình 7800 mét, Trình Hướng Lê nhìn bầu trời bao la, hắn không ngờ rằng bản thân lại thật sự lái máy bay cùng Tống Dụ Minh.
"Có vẻ như hôm nay không có thời gian để hướng dẫn hạ cánh rồi, còn muốn hẹn lần nữa không?"
"Muốn." Tống Dụ Minh nhanh chóng trả lời.
"Vậy hôm nay chúng ta luyện tập vài lần cất cánh nữa. Có lẽ sau vài lần luyện tập thì cậu sẽ không cần tôi hỗ trợ đẩy cần ga nữa."
Trình Hướng Lê đặc biệt nhấn mạnh việc đẩy cần ga. Tống Dụ Minh nghe vậy thì cúi đầu, anh nhìn bàn tay từng tay đan tay với Trình Hướng Lê, dường như hơi ấm của hắn vẫn còn sót lại.
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm giác như viết xong câu chuyện này thì đã học được cách lái máy bay vậy!