Tống Dụ Minh đã nói đến vậy nên Trình Hướng Lê cuối cùng cũng đồng ý để anh mời cơm, thời gian được hẹn là 4 giờ chiều.
Đây cũng là lần đầu tiên sau hơn nửa năm quen biết hai người hẹn ăn cơm vào ban ngày.
Dù là ngày nghỉ nhưng Tống Dụ Minh vẫn giữ thói quen đến bệnh viện xem qua một vòng. Tuy nhiên hôm nay anh về nhà sớm, anh về tắm rửa, thay quần áo mới và còn xịt thêm nước hoa nữa.
Dạo này anh khá thích mùi nước hoa này, nó là mùi gỗ trung tính. Nốt hương đầu là hương thơm tươi mát và mạnh mẽ của hoa phong lữ, trong hương hoa ngọt ngào có chút hương bạc hà mát lạnh, mùi hương dần chuyển sang nốt hương ấm áp của gỗ, như buổi chiều nắng ấm sau khi tuyết rơi, ánh nắng cùng với tuyết đọng trên cây thông hòa quyện vào nhau.
Tống Dụ Minh đi từ bãi đỗ xe đến cửa nhà hàng thì vừa hay gặp Trình Hướng Lê đi từ phía bên kia tới.
Hai mùi gỗ, một lạnh một ấm hòa quyện trong không khí.
Trình Hướng Lê ngửi thấy mùi hương trên người anh, hắn ngẩn ngơ dừng lại nhìn anh. Những lần trước gặp mặt, Tống Dụ Minh đều chạy từ bệnh viện đến nên dù có rửa tay nhiều lần thì trên người anh vẫn có mùi thuốc sát khuẩn.
Hôm nay Tống Dụ Minh ăn mặc tinh tế hơn thường ngày nhiều, áo khoác xám nhạt phối với khăn quàng cổ thanh lịch, cả người tươm tất khoan khoái. Anh đứng dưới ánh nắng, đôi mắt sâu thẳm mang dòng máu lai trông như một tinh linh mùa đông trong thần thoại phương Tây.
Cổ họng Trình Hướng Lê khẽ động, trong lúc hắn ngẩn ngơ thì Tống Dụ Minh đã mở cửa bước vào. Một bài hát tiếng Pháp vang lên, nhịp điệu trùng với nhịp tim của hắn.
"Bàn đôi số 5, đã đặt trước." Tống Dụ Minh đọc số điện thoại của mình.
Trình Hướng Lê lấy lại tinh thần rồi theo anh vào sâu bên trong nhà hàng.
Ngồi vào chỗ, hắn đặt hộp bánh trên tay xuống bàn: "Đây là bánh sinh nhật tôi đặt cho cậu. Tôi nhớ cậu không uống được sữa tươi nên đã bảo cửa hàng thay thế bằng sữa không chứa lactose nên có thể sẽ giảm độ ngon một chút."
"Anh vẫn nhớ sao?" Tống Dụ Minh nhìn hộp bánh trên bàn, anh nghĩ mãi mới nhớ ra là mình đã nói với hắn chuyện này khi nào.
"Tất nhiên. Lát nữa còn phải đi lái máy bay mô phỏng nữa, cơ hội hiếm có thế này tôi không muốn phải hạ cánh khẩn cấp với cậu đâu." Trình Hướng Lê cười cười, hắn quét mã gọi món.
"Sinh nhật anh là ngày nào?" Tống Dụ Minh lịch sự hỏi.
"Ngày 18 tháng 5, một ngày rất bình thường." Trình Hướng Lê đưa mắt nhìn các món ăn trên thực đơn, hắn nhìn vài món Pháp kinh điển sau đó nói: "Sinh nhật nhỏ*, gợi ý một chút đi?"
*Raw là 小寿星, mình không biết nên để như nào cho hay, có gì mọi người góp ý giúp mình nhé.
"Không thành vấn đề, tôi đã ăn ở đây rất nhiều lần rồi."
Trong lúc nói chuyện, Trình Hướng Lê thấy trên menu xuất hiện liên tiếp mấy dấu chấm đỏ nhỏ, hắn không nhịn được cười: "Tôi phát hiện cậu rất sành ăn đấy, dường như không có món nào mà cậu không thích cả."
"Tất nhiên rồi, trước đây khi tôi đi du lịch, điểm đến đầu tiên là tìm nhà hàng mà. Công việc của tôi vốn đã rất mệt mỏi rồi, nếu không được ăn ngon thì cuộc sống sẽ mất đi nhiều niềm vui." Tống Dụ Minh vừa nói vừa chọn thêm vài món: "Chừng này là đủ cho hai chúng ta rồi, nếu anh không kiêng món gì thì tôi sẽ gọi món."
Trình Hướng Lê cầm điện thoại xem từng món một. Lướt đến trang cuối, hắn thấy tổng giá trị hóa đơn hơn hai nghìn* nhân dân tệ thì nhẹ nhàng nhướng mày nói: "Tôi ăn được hết."
*~7 triệu VND
"Đừng hiểu lầm, không phải lần nào tôi cũng ăn xa xỉ như vậy đâu. Chỉ là hôm nay có dịp đặc biệt nên muốn thả lỏng một chút." Tống Dụ Minh bấm xác nhận rồi đặt điện thoại xuống: "Sao lại đột nhiên nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật cho tôi vậy?"
Trước đó Trình Hướng Lê cũng nói rồi, lái máy bay mô phỏng phải đặt trước một tháng. Nói cách khác là sau khi biết ngày sinh của anh, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch cho món quà này.
"Tôi cũng không có gì khác để tặng cả, với điều kiện kinh tế của cậu thì chắc không thiếu vest hay đồng hồ hàng hiệu đâu."
"Nhưng trước đó không phải anh nói là không muốn tôi nhìn anh với tư cách là phi công sao?" Tống Dụ Minh không khỏi thắc mắc.
"Cái đó..." Trình Hướng Lê ngượng ngùng ho nhẹ: "Hôm đó là tôi nói sai, nghề nghiệp vốn dĩ là một phần của con người, không thể tách biệt hoàn toàn được. Hơn nữa cậu cũng đã về nước rồi, nếu không muốn lái máy bay mô phỏng với tôi chẳng lẽ cậu muốn lái với người khác à?"
Nghe đến hai từ "về nước", Tống Dụ Minh nhẹ nhàng chớp mắt. Anh không chắc mình có thể kiên trì ở một mình thêm bao lâu nữa, còn trở về Úc thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi là đủ rồi.
Anh niết niết tay cầm tách trà, thổi nhẹ vài hơi: "Anh nói đúng, ban đầu tôi chú ý đến anh là vì thành tích của anh. Nếu là người khác, tôi sẽ không nhìn lấy một cái."
Nói đến đây, anh hơi khựng lại một chút. Trình Hướng Lê cũng bình thản đáp lại một tiếng - nghe Tống Dụ Minh thừa nhận điều này, hắn không hề ngạc nhiên chút nào.
"Nhưng ngoài ra, anh còn có rất nhiều điểm thu hút người khác." Tống Dụ Minh nói thẳng: "Trước khi gặp anh, chưa từng có ai có thể thảo luận với tôi về những vấn đề phức tạp như chuyện sinh tử cả."
Nhất là khi trải qua việc Trình Hướng Lê cứu anh trong vụ tấn công của Nghiêm Hạo, khi ấy Tống Dụ Minh mới hiểu rằng, ngoài thân phận phi công ra thì sự dũng cảm, thông minh và dịu dàng đều khiến Trình Hướng Lê trở nên hấp dẫn.
Nếu có thể, anh muốn thử bước vào cuộc sống của Trình Hướng Lê, cùng chia sẻ áp lực với hắn.
Trình Hướng Lê nhìn lướt qua anh rồi nhẹ nhàng đáp: "Đa số mọi người đều xem trọng sự sống, điều đó không có gì đặc biệt cả."
"Nhưng sự thấu hiểu của anh đồng điệu với tôi."
Trình Hướng Lê uống một ngụm trà, hắn thấy Tống Dụ Minh có vẻ khó xử thì không nhịn được cười: "Được rồi, xem như là cậu đang khen tôi đi."
"Tôi đúng là đang khen anh mà..." Tống Dụ Minh vội nói.
Chưa kịp nói hết câu là chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Cả hai đồng thời nhíu mày, bọn họ không thể đếm được đây là lần thứ bao nhiêu anh phải nhận điện thoại ngoài giờ làm việc rồi.
Trình Hướng Lê thậm chí bắt đầu bị PTSD* với tiếng chuông điện thoại của anh.
*Rối loạn căng thẳng sau chấn thương
Tống Dụ Minh cầm điện thoại lên, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, khuôn mặt anh giãn ra đôi chút: "Không phải cuộc gọi từ bệnh viện, đợi một chút, tôi ra ngoài nghe."
Trình Hướng Lê cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn từ tốn gật đầu. Tống Dụ Minh cầm điện thoại đi ra ngoài, anh tìm một chỗ yên tĩnh rồi đeo tai nghe vào.
Đầu dây bên kia là giọng của chú anh. Chú lại thúc giục anh đi xem mắt với lý do anh đã lớn thêm một tuổi.
Sau khi hủy bỏ hôn ước với Lưu Trạch Thần, chú đã vài lần muốn giới thiệu anh với các cậu ấm của nhiều tập đoàn có thể mang đến lợi ích cho việc kinh doanh trong gia đình. Tống Dụ Minh luôn lấy lý do công việc để từ chối, hôm nay, cuối cùng anh cũng có thể từ chối bằng cách khác.
Tống Dụ Minh tháo tai nghe ra, hướng điện thoại về phía loa của nhà hàng.
Chú anh nghe thấy tiếng ồn ào thì thốt lên: "Dụ Minh, cháu đang ở ngoài à?"
"Vâng, bạn cháu đang tổ chức sinh nhật cho cháu."
"Vậy cũng tốt, cháu cứ đi chơi đi." Chú anh buồn bã thở dài: "Thật hiếm thấy đấy, chú cứ nghĩ cháu chỉ biết làm việc thôi."
"Là một người bạn rất quan trọng." Tống Dụ Minh đặc biệt nhấn mạnh mối quan hệ của hai người, hy vọng sẽ tìm được một chút bình yên.
Trong khi anh nhận điện thoại, món khai vị đã được dọn lên, nhìn thấy các món ăn đẹp mắt đặt trên bàn, tâm trạng của Tống Dụ Minh đã tốt hơn khá nhiều.
"Là điện thoại của gia đình à?" Trình Hướng Lê tự nhiên hỏi.
Tống Dụ Minh dùng dao nĩa lấy một miếng thịt ốc sên rồi từ từ ăn.
Mặc dù lúc mới về nước, chú đã giúp anh thành lập nhiều mối quan hệ, nhưng trong lòng Tống Dụ Minh vẫn chưa thật sự thân thiết với chú lắm.
Thấy anh không trả lời, Trình Hướng Lê tưởng mình hỏi sai: "Sao vậy, không thể nói sao?"
"Không phải." Tống Dụ Minh lắc đầu, đột nhiên anh nảy ra một ý tưởng táo bạo: "Là chú của tôi. Sau khi tôi đến Thượng Hải, chú đã chăm sóc cho tôi rất nhiều. Bây giờ chú muốn sắp xếp hôn sự cho tôi, đó là một người tôi chưa từng gặp mặt."
Quả nhiên, khi nghe anh nói sắp kết hôn, Trình Hướng Lê lập tức đặt dao nĩa xuống.
"Gia đình tôi từ thời ông cố đã bắt đầu làm kinh doanh rồi." Tống Dụ Minh cảm thấy đã đến lúc bản thân nên nói về hoàn cảnh gia đình mình: "Dù tôi chọn làm bác sĩ, không tiếp quản việc kinh doanh trong gia đình, nhưng vị trí của tôi vẫn mang lại khá nhiều giá trị."
Trình Hướng Lê ngẩng đầu lên nhìn anh, hắn bình thản hỏi: "Nhất định phải kết hôn với người đã được chỉ định sao?"
"Cũng không hẳn. Chỉ là... tôi không thể kéo dài thêm nữa." Tống Dụ Minh giải thích tình hình một cách hời hợt.
Trình Hướng Lê cố che giấu cảm xúc của mình, hắn hỏi anh: "Kết hôn với người không quen biết cũng như phải dần dần bồi dưỡng tình cảm, có lẽ sẽ khó khăn lắm nhỉ?"
"Nhưng tôi không thể ích kỷ như vậy được." Tống Dụ Minh cười cười, anh như thể đang cố gắng thuyết phục bản thân: "Gia đình tôi đã cho tôi điều kiện vật chất tốt nhất, tôi cũng nên tạo ra giá trị cho họ. Tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống, nếu không thể chung sống hòa hợp thì cứ đặt qua một bên là được."
Lợi ích, giá trị — đây là lần đầu tiên Trình Hướng Lê nghe Tống Dụ Minh sử dụng những từ này để mô tả bản thân như một món hàng.
Hắn biết rõ Tống Dụ Minh là người như thế nào. Kết hôn với một người không yêu mình chỉ mang lại cảm giác hụt hẫng vô tận. Từ khi nhìn thấy Lưu Trạch Thần, Trình Hướng Lê đã thấy rõ điều này.
Và bây giờ, cán cân số phận đang nghiêng về phía hắn, việc làm cho cán cân ấy nghiêng thêm về phía hắn chỉ là vấn đề của một lời nói, một hành động.
Thật ra Trình Hướng Lê không nắm chắc được việc Tống Dụ Minh vừa nói chuyện với ai và đã nói gì, nhưng nếu đây là cái bẫy anh dành cho hắn, Trình Hướng Lê sẽ không do dự mà sẵn sàng nhảy vào.
Nhịp tim đập nhanh một lúc, Trình Hướng Lê đứng dậy đi đến chỗ Tống Dụ Minh đang ngẩn người rồi vỗ vai anh: "Hôm nay là sinh nhật của cậu, đừng nghĩ đến những chuyện buồn nữa, hay là thắp nến rồi ước trước đi?"
Tống Dụ Minh nhìn bánh sinh nhật nhỏ trước mặt rồi lắc đầu: "Thôi, tôi không mang theo bật lửa."
"Tôi sẽ đi mượn một cái." Trình Hướng Lê nói rồi xoay người đi về phía quầy dịch vụ.
"Không cần đâu." Tống Dụ Minh giơ tay, vừa vặn nắm lấy tay hắn.
Hai bàn tay chạm nhau, Trình Hướng Lê quay lại thì nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Tống Dụ Minh.
"Những gì tôi muốn không phải cứ thổi nến là sẽ đạt được."
Lông mi của Tống Dụ Minh khẽ run, đã làm đến mức này rồi, anh thật sự hy vọng Trình Hướng Lê có thể đưa ra một lời phản hồi.
"Nhưng thổi nến sẽ giúp ước nguyện thành hiện thực nhanh hơn." Trình Hướng Lê cúi đầu, giọng nói đột ngột trở nên dịu dàng, như thể đang dỗ dành trẻ con vậy.
"Sao anh biết được?" Tống Dụ Minh khó hiểu nhìn hắn.
"Có được hay không thì còn phụ thuộc vào một thứ." Trình Hướng Lê chạm vào chỗ chai ở ngón tay Tống Dụ Minh, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: "Nếu tôi là một phần trong ước nguyện của cậu, thì những gì tôi vừa nói sẽ có ý nghĩa, đúng không?"
Một câu chơi chữ "nhắm trúng hai đích" — vừa là lời phản hồi tình cảm vừa xác nhận địa vị bản thân, Trình Hướng Lê dùng tiền đề này để lấy được chính xác tất cả những thông tin mà hắn muốn.
Tống Dụ Minh tức giận rút tay lại, anh quay đầu sang chỗ khác: "Trình Hướng Lê, anh nghĩ tôi học văn không giỏi nên sẽ dễ bị sập bẫy sao?"
Trình Hướng Lê cười cười không nói gì, hắn chắc rằng Tống Dụ Minh hiểu rõ những gì hắn muốn nói.
Chủ đề hôm nay bắt đầu quá đột ngột, hắn chưa chuẩn bị kịp. Nhưng ít nhất hắn phải đưa ra một lời hứa.
"Vậy, còn muốn thổi nến không?"
"...... Thổi." Tống Dụ Minh vẫn đang tức giận, anh khó chịu không muốn nhìn hắn.
Trình Hướng Lê vỗ vai anh, hắn xoay người bước đi nhanh về phía quầy dịch vụ.
Lời tác giả:
Những thợ săn tinh vi thường xuất hiện dưới hình dạng con mồi.
Bắp Ngô tưởng rằng mình đang giăng bẫy, nhưng vẫn không thể thắng được thủ đoạn của "Quả lê độc". Ha ha.