Hạ Cánh Nhanh Chóng

Chương 50: Tiến thoái lưỡng nan

Tống Dụ Minh đặt bàn ở nhà hàng món Quảng Đông gần bệnh viện. Sau khi được giới thiệu món bồ câu nướng, anh từng lén đến đây ăn một lần và thấy hương vị khá ngon.

Đặt bàn xong, anh gửi địa chỉ cho Trình Hướng Lê. Khoảng hơn năm giờ chiều, sau khi hoàn tất công việc ở bệnh viện, Tống Dụ Minh đến "Five by 5" mua một ly cà phê ủ lạnh hương cam rồi thong thả đi đến nhà hàng.

Chẳng bao lâu sau, Trình Hướng Lê cũng đến. Hắn thấy ly cà phê đá trên bàn thì nhíu mày: "Vào đông rồi, nên hạn chế ăn uống đồ lạnh lại."

"Hóa ra anh vẫn quan tâm đến tôi à?" Tống Dụ Minh cắn ống hút, anh uống một ngụm cà phê rồi lạnh lùng liếc nhìn Trình Hướng Lê đang đứng cạnh bàn: "Bấy lâu không liên lạc, tôi còn tưởng anh thật sự chỉ muốn tình một đêm chơi vui với tôi thôi đấy."

Trình Hướng Lê cởϊ áσ khoác ngoài ra rồi vắt lên ghế: "Nếu cậu đã tức giận như vậy rồi sao còn mời tôi ăn tối?"

"Bởi vì tôi muốn làm cho rõ." Tống Dụ Minh đặt mạnh ly cà phê xuống bàn: "Dù không còn yêu thích nữa thì cũng phải cho tôi một lý do thuyết phục chứ."

Tống Dụ Minh không muốn bị bỏ rơi lần nữa mà không có lý do. Một mối quan hệ kết thúc đột ngột như vậy thật sự rất đau lòng.

"Xin lỗi, là vấn đề của tôi." Trình Hướng Lê ngồi đối diện anh: "Có quá nhiều việc xảy ra, tôi thật sự không còn sức để xử lý mối quan hệ của chúng ta nữa."

Tống Dụ Minh quay đầu đi, anh liếc nhìn hắn một cái rồi đưa thực đơn qua cho hắn: "Thật ra với mối quan hệ hiện tại của chúng ta thì anh không cần phải xin lỗi."

Đó là những lời Trình Hướng Lê đã nói vào đêm cãi nhau đó, Tống Dụ Minh trả lại y nguyên.

Trình Hướng Lê bị chặn họng, hắn mở thực đơn ra xem qua rồi lơ đễnh cầm bút lên: "Tống Dụ Minh, hôm đó tôi tức giận là vì cậu đã giấu tôi quá nhiều chuyện."

Tống Dụ Minh lại uống một ngụm cà phê: "Anh rất quan tâm đến mối quan hệ của tôi với Kin sao?"

"Là do cậu nói dối quá kém." Trình Hướng Lê không muốn thừa nhận trực tiếp.

"Được rồi." Tống Dụ Minh cắn ống hút: "Khi tôi thi PPL, lúc đó tôi chỉ mới 18 tuổi thôi, khi ấy đang học năm hai đại học*, cũng không có thời gian luyện tập. Gia đình Kin có trường dạy bay, bố tôi cũng không dám để tôi bay một mình nên đã nhờ bố của Kin sắp xếp. Biết có người làm cơ trưởng cho tôi nên tôi đã rất vui. Cảm giác của tôi cơ bản chỉ có vậy thôi."

*Ở Úc hầu hết trẻ đều bắt đầu đi học khi tròn 5, hoặc 6 tuổi (tùy theo tiểu bang)

"Vậy lần trước cậu nói về việc bay mô phỏng có phải là muốn tìm người chơi cùng không?" Trình Hướng Lê chọn hai món ăn rồi đưa thực đơn lại cho Tống Dụ Minh.

"Tất nhiên là không phải rồi. Tôi không còn là đứa nhóc mười mấy năm trước vốn chỉ coi máy bay như đồ chơi nữa. Tôi đơn giản chỉ là muốn xem anh lái máy bay, rồi... tự mình thử điều khiển một chút thôi." Nói đến đây, Tống Dụ Minh ấn nút gọi phục vụ: "Nếu có cơ hội, tôi còn muốn cùng anh lái một chiếc máy bay thật nữa."

"Vì sao?"

"Không vì sao cả." Tống Dụ Minh liếc nhìn hắn, anh không khỏi nghĩ đến bộ đồng phục của Trình Hướng Lê, tai anh bắt đầu nóng lên.

May mắn thay, lúc này nhân viên phục vụ đến nơi để lấy thực đơn đi. Tống Dụ Minh thở phào nhẹ nhõm, anh uống hết ngụm cà phê cuối cùng.

Trình Hướng Lê không tiếp tục chủ đề trước đó nữa: "Nếu tôi nói với cậu, thật ra tôi không yêu thích công việc này đến thế thì cậu có thất vọng không?"

"Ý anh là sao?"

"Như tôi đã từng nói trước đây, tôi bị ép chọn công việc này, chỉ để có thể được người khác đánh giá cao hơn mà thôi." Trình Hướng Lê dựa lưng vào ghế, hắn nhìn những món ăn đẹp mắt quen thuộc được bày lên bàn rồi từ từ bộc lộ tâm sự: "Thật ra tôi khá hối tiếc, lúc đó tôi nên thi vào đại học nào đó, dù bị mẹ tôi coi thường thì ít nhất cũng có thể sống thoải mái hơn."

Nói xong, Trình Hướng Lê cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn nghĩ, phần còn lại thì để Tống Dụ Minh tự mình cân nhắc đi. Dù sao hắn đã lạnh nhạt với anh lâu như vậy rồi nên có lẽ đã làm mất đi nhiều thiện cảm.

Tống Dụ Minh nghe xong thì phản ứng đầu tiên là ngẩn người, sau đó anh nhướn mày, vừa tức giận vừa bất lực hỏi: "Trình Hướng Lê, anh thật sự không rõ hiểu bản thân hay là vì đã giả vờ quá lâu nên tự mình lừa mình luôn rồi?"

"......" Trình Hướng Lê bàng hoàng nhìn anh.

"Nếu anh thật sự không thích công việc đó thì sao có thể làm tốt đến như vậy? Những thứ làm anh cảm thấy áp lực tính là gì, chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghĩ đến sao?"

Thấy hắn không nói gì, Tống Dụ Minh lại tiếp tục: "Nếu anh không thay đổi suy nghĩ, cứ cho rằng anh không làm phi công đi thì cũng sẽ luôn tự chỉ trích bản thân và không cảm thấy thoải mái thôi."

Khi nói những lời này, Tống Dụ Minh đã không còn là một người đẹp hướng nội dễ đỏ mặt vì vài câu nói của Trình Hướng Lê, cũng không còn vẻ yếu đuối khi đứng trước sự đe dọa tính mạng nữa.

Khi nói về lĩnh vực của mình, anh tự tin, chuyên nghiệp, khôn ngoan và sắc bén.

Trình Hướng Lê không biết nói gì. Hắn vốn nghĩ rằng, khi rời xa gia đình lâu như vậy thì hắn sẽ có sự thay đổi và tiến bộ hơn, nhưng hắn vẫn bị mắc kẹt tại đó.

"Có lẽ cậu nói đúng, tôi thực sự nên đi gặp bác sĩ tâm lý." Trình Hướng Lê đột nhiên cảm thấy nản lòng.

"Tôi không bảo anh đi gặp bác sĩ tâm lý." Tống Dụ Minh nghe thấy chuyện cũ được nhắc lại thì vẻ mặt anh hơi khó chịu, anh tựa lưng vào ghế nói: "Tôi bảo anh đến gặp tôi."

"Ở chỗ của người khác, anh không thể mở lòng được."

Giọng nói không lớn, nhưng từng chữ đều chạm vào trái tim Trình Hướng Lê. Trình Hướng Lê ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Tống Dụ Minh ngồi ở phía đối diện với dáng vẻ kiên định, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình rơi vào thế yếu.

"Tôi nhớ anh đã từng nói rằng, trên thế giới này không có ai hoàn hảo cả. Vậy anh nghĩ điểm không hoàn hảo của bản thân là gì?" Tống Dụ Minh tiếp tục hỏi.

"Là khiếm khuyết trong tính cách của tôi." Trình Hướng Lê hiểu rõ điều này hơn ai hết, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi

Hóa ra hắn đều biết cả. Tống Dụ Minh cười cười, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều: "Vậy anh cần phải làm bao nhiêu lần nữa để thay đổi đây, Captain Cheng?"

Một nụ cười, một lời tản tỉnh quen thuộc, bỗng chốc biến cuộc trò chuyện nghiêm túc này thành một cuộc thăm dò đầy ái muội.

Trình Hướng Lê cũng cười, hắn đáp lại với giọng điệu hơi trêu chọc: "Bác sĩ Tống, không ai nói với cậu rằng những đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân thường có tính cách rất phức tạp sao?"

"Nếu là người khác thì tôi có thể không chắc chắn, nhưng với anh, tôi có thể thử."

"Tại sao?"

"Bởi vì anh đã cho tôi thấy rất nhiều điều."

Trình Hướng Lê nghiêng người về phía trước: "Vậy tiếp theo tôi nên làm gì đây?”

"Nếu không phiền, ngày mai......"

Tống Dụ Minh định nói rằng ngày mai để Trình Hướng Lê quay lại ở nhà mình — không chỉ vì mùa đông đã đến, mà vì sinh nhật của hắn cũng sắp đến rồi.

Còn chưa dứt lời thì nhạc chuông marimba của điện thoại trên bàn vang lên. Tống Dụ Minh nhấc máy, nụ cười trên mặt anh chợt tắt đi: "Alo? Có chuyện gì vậy?"

"Thầy Tống, thầy nhanh đến đây đi." Giọng Hàng Văn Huyên ở đầu dây bên kia đầy vẻ lo lắng: "Vừa rồi bệnh viện của chúng ta tiếp nhận ba bệnh nhân bị bỏng diện rộng, trong đó có một phụ nữ mang thai, thai kỳ 24+3*, tình trạng rất tệ."

*Thai nhi đang ở tuần thứ 24 và 3 ngày

"Đã thông báo cho NICU* chưa?"

*Viết tắt của Neonatal intensive care unit (Đơn vị chăm sóc tích cực trẻ sơ sinh)

"Đã gọi, khoa sản cũng đã đến rồi. Nhưng hiện tại bọn em đang thiếu người, anh đến đến đây mau đi."

"Biết rồi, em đừng lo lắng." Tống Dụ Minh trấn an cô: "Theo quy trình cấp cứu, nếu dấu hiệu sinh tồn của sản phụ không ổn định, lập tức phải chấm dứt thai kỳ. Trong năm phút nữa anh sẽ đến nơi, mọi người cố gắng thêm một chút nữa nhé."

Kết thúc cuộc gọi, sắc mặt Trình Hướng Lê cũng không tốt hơn bao nhiêu: "Phụ nữ mang thai bị bỏng?"

Tống Dụ Minh vừa lắc đầu vừa đứng dậy mặc áo: "Nghe tình hình vừa rồi thì có vẻ rất tồi tệ, thai kỳ 24+3 tuần, thuộc vào loại sinh non quá sớm, ngay cả khi thúc sinh thì khả năng sống sót của đứa trẻ cũng không cao."

"Cậu đi ngay bây giờ à?" Trình Hướng Lê nhìn các món ăn gần như chưa được động đến trên bàn: "Sớm biết thế này thì tôi nên chú ý hơn để cậu ăn được vài miếng."

"Không sao đâu, cà phê cũng có đường rồi." Tống Dụ Minh cầm ly lên, anh uống nốt ngụm cuối: "Sức khỏe của tôi không tệ đến vậy đâu."

Tác giả có lời muốn nói:

Ôi, lại đến lúc phải căng thẳng với công việc của Bắp Ngô rồi.