Hạ Cánh Nhanh Chóng

Chương 49: Gặp nhau trên đỉnh cao

Tống Dụ Minh trở về phòng bệnh, hầu hết các đồng nghiệp vẫn chưa biết chuyện đã xảy ra trong một tiếng đồng hồ vừa rồi, chỉ có Hàng Văn Huyên đến hỏi thăm vài câu.

Tống Dụ Minh trả lời qua loa các câu hỏi của cô, anh mở tài liệu chưa hoàn thành ra rồi chăm chú nhìn màn hình.

Anh biết rằng khi tan làm, Trình Hướng Lê sẽ không đi con đường này, dù không biết trước việc Nghiêm Hạo sẽ tấn công nhưng chuyện hắn xuất hiện gần cổng bệnh viện Long Giang không phải là tình cờ.

Hắn sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để cứu anh, nhưng lại không muốn mở miệng thừa nhận suy nghĩ của mình.

Tống Dụ Minh cầm bút trên bàn, anh vô thức gõ vài cái lên bàn.

Đã một tuần trôi qua, anh vẫn chưa nghĩ ra lý do tại sao Trình Hướng Lê lại thay đổi thái độ với anh một cách đột ngột như vậy.

Có phải thật sự giống như việc nɠɵạı ŧìиɧ ham thích mới lạ không, để bây giờ đến mức làm bạn cũng không được nữa?

Chưa kịp đọc xong mấy dòng tài liệu thì chuông gọi trong phòng bệnh lại reo lên. Tống Dụ Minh lưu tài liệu lại rồi gọi sinh viên thực tập của ca trực cùng ra khỏi phòng trực.

Có lẽ tối nay lao vào làm việc để tự xoa dịu là sự lựa chọn tốt nhất.

Sau khi Trình Hướng Lê đội mưa về nhà, hắn không tắm mà chỉ dành vài phút để sấy khô tóc rồi ngồi xuống bàn làm việc trong phòng ngủ.

Căn hộ hắn ở có một phòng ngủ và một phòng khách. Dù đã sống ở đây hơn sáu tháng nhưng nội thất bên trong vẫn hệt như khi mới giao nhà, không có dấu hiệu của cuộc sống sinh hoạt.

Trên bàn chỉ có ánh sáng của cái đèn bàn, mưa vẫn rơi không ngừng bên ngoài cửa sổ phía sau.

Trình Hướng Lê mở ngăn kéo bàn, hắn lấy ra một hộp sắt rồi cầm chìa khóa bên cạnh cẩn thận mở khóa.

Bên trong là một chồng giấy dày. Trình Hướng Lê rút ra một bức thư được bỏ trong túi nhựa.

Đó là di thư mà ba hắn, Dương Tranh đã viết trước khi hy sinh. Trình Hướng Lê luôn giữ nó bên mình, từ thời trung học rồi đại học và đến khi đi làm.

Bức thư rất ngắn gọn, chỉ nhắc đến vợ, cha mẹ và những kỳ vọng đối với Trình Hướng Lê.

[Có thể hiện tại con vẫn chưa tìm được hướng đi cho cuộc đời mình, nhưng ba tin rằng sau này con nhất định sẽ trở thành một người có lý tưởng, có trách nhiệm, không phụ bản thân và xã hội.]

Một câu đơn giản, nhưng là lời hứa mà Trình Hướng Lê đã dành cả đời để thực hiện.

Kể từ ngày đó, hắn đã không còn là cậu bé từng thi trượt môn và vô tư đá bóng với bạn bè ở sân trường nữa; cũng không còn là học sinh trung học trượt chân trên vỏ chuối mà chẳng biết tự đứng dậy.

Trong suốt mười mấy năm, để trở thành phi công, hắn thật sự đã đạt được rất nhiều thành tích tốt. Đầu năm nay, trong bữa tiệc ăn mừng của mẹ, đối diện với các viện sĩ và giáo sư, hắn đã có đủ tự tin để ngồi cùng mẹ.

Nhưng đây có phải là cuộc sống mà hắn thực sự mong muốn không? Trình Hướng Lê đã nhiều lần tự hỏi bản thân.

Hắn chỉ đang tìm một công việc có thể khiến người khác đánh giá hắn cao hơn trong phạm vi năng lực của hắn. Không có sự đơn thuần như Tống Dụ Minh khi học y, cũng không có niềm đam mê với máy bay.

Đây cũng là lý do khiến hắn vô thức muốn trốn tránh Tống Dụ Minh.

Sau hai ngày thẩm vấn, Nghiêm Hạo cuối cùng cũng thừa nhận sự thật sau nhiều lần ngụy biện.

Sau lần gây rối trước đó, dưới sự khuyên bảo của cảnh sát, gã bắt đầu cai nghiện ở trung tâm. Nhưng khi cha gã qua đời, dù hai anh em đã nhận được một số tài sản và tiền trợ cấp nhưng gã lại không kìm lòng được mà tiếp tục phạm tội. Gã còn trộm xe của anh trai, định đến bệnh viện tìm Tống Dụ Minh để đòi công bằng, không ngờ lại tình cờ thấy anh đứng bên đường.

Khi gã nhận tội, áp lực điều tra từ phía Trình Hướng Lê giảm đi rất nhiều, hãng bay không còn truy cứu vấn đề của hắn nữa, đồng thời cho hắn tiếp tục bay trở lại.

Ra khỏi phòng họp, Phương Kiện bất lực lắc đầu: "Sao lại là cái vị bác sĩ Tống này nữa vậy? Hướng Lê, thầy thấy em đã thua trong tay người ta rồi."

"Em cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra." Trình Hướng Lê chỉnh lại áo: "Nhưng may là lúc đó em có mặt, không để Dụ Minh bị thương."

"Em vì cứu bạn trai, hơn nữa cũng không gây ra thương vong nào nên mọi người đều có thể hiểu được. Việc tạm dừng công việc của em hai ngày chỉ là để đúng theo quy trình thôi, em đừng để trong lòng."

Trình Hướng Lê gật đầu: "Chỉ là... gần đây xảy ra quá nhiều chuyện."

"Chờ thêm một chút nữa." Phương Kiện vỗ vai hắn: "Cuộc điều tra tai nạn sắp xong rồi, nếu không có vấn đề, thầy sẽ cố gắng xin cho em một thông báo khen thưởng."

"Có cần phải như thế không?" Trình Hướng Lê ngạc nhiên hỏi.

"Cần chứ, cả hai giám sát viên kia cũng vậy." Phương Kiện kéo hắn vào văn phòng: "Chỉ khi cùng trải qua tai nạn và cùng được khen thưởng thì họ mới có thể đồng lòng với em được. Đây là cơ hội hiếm có, em phải nắm bắt cho tốt."

Gần đến kỳ tranh cử, mỗi bước đi của Phương Kiện đều vì hắn. Trình Hướng Lê mỉm cười, hắn đành phải nuốt lại những lời sắp nói ra.

Hắn biết trưởng bộ phận Phương thật sự rất quan tâm đến hắn.

Khi mới vào công ty, trong lúc bay mô phỏng, Phương Kiện đã khen ngợi kỹ thuật bay của hắn. Khi biết Trình Hướng Lê mất ba từ sớm, ông còn nói: "Dù thầy chỉ lớn hơn em 15 tuổi, nhưng nếu em muốn, có thể xem thầy như người lớn trong gia đình."

Thật ra cho dù Phương Kiện không nói những lời này thì trong lòng Trình Hướng Lê vẫn rất tôn trọng ông.

"À, em và bác sĩ Tống thế nào rồi? Khi nào em mới đưa cậu ấy đến gặp thầy đây?"

"Chuyện này..." Trình Hướng Lê xoa xoa tóc: "Đợi đến mùa xuân năm sau, khi nào cậu ấy không bận rộn nữa thì em sẽ dẫn cậu ấy đến nhà thầy làm khách."

"Cũng phải, cả hai đứa đều làm công việc rất bận rộn, yêu đương cũng không dễ dàng gì, phải biết trân trọng đối phương đấy." Phương Kiện vui vẻ nói.

"Cảm ơn thầy." Trình Hướng Lê nói xong thì đóng cửa văn phòng lại rồi gửi tin nhắn cho Tống Dụ Minh: [Tôi không sao rồi, tay của cậu đã đỡ hơn chưa?]

Vì chuyện rắc rối vừa rồi nên Tống Khải Minh cảm thấy khá xấu hổ, cậu nhóc quay về Úc sớm hơn dự kiến, thế là Tống Dụ Minh lại tiếp tục sống một mình.

Vết thương ở ngón tay anh nhanh chóng lành lại, sau khi trả lời tin nhắn của Trình Hướng Lê thì cũng không có thêm tin nhắn gì được gửi đến nữa.

Sau gần ba tháng cấp cứu và phẫu thuật, bệnh viện Long Giang đã hoàn tất việc điều trị cho các nạn nhân, trong đó có hai ông cháu được Tống Dụ Minh phụ trách chính.

Khi nhận được trợ cấp, gánh nặng tài chính của gia đình đã giảm đi rất nhiều. Hai tay của đứa trẻ bị bỏng ở các mức độ khác nhau, hiện tại da mới đã được tái tạo, có thể cầm nắm đồ vật bình thường.

Để cảm ơn sự chăm sóc của nhân viên y tế, trước khi xuất viện, cậu bé đã gấp hai hộp sao, một hộp gửi cho phòng khám, còn một hộp đặc biệt gửi cho Tống Dụ Minh, những ngôi sao được xếp theo thứ tự màu cầu vồng trong lọ thủy tinh tinh xảo.

Để tôn vinh sự đóng góp của các ý bác sĩ trong việc cấp cứu, Ủy ban Y tế thành phố sẽ trao cờ khen thưởng cho bảy bệnh viện tham gia cứu trợ tại Hội trường Nhân dân. Thôi Bằng Đào đã nhường quyền đại biểu cho Tống Dụ Minh để tránh hiềm nghi.

Đầu tháng 12, buổi lễ khen thưởng diễn ra theo đúng kế hoạch. Tống Dụ Minh đi theo sau viện trưởng và vài trưởng khoa bước vào hội trường, anh nhận một bông hoa cài áo ở lối vào rồi cài vào áo blouse trắng của mình.

Sau khi lãnh đạo phát biểu xong, người dẫn chương trình mời đại diện từ các bệnh viện lên sân khấu nhận cờ khen thưởng và chụp ảnh, buổi lễ nhanh chóng kết thúc.

"Viện trưởng Đinh, nghe nói bệnh viện của anh sắp triển khai thí điểm cấp cứu hàng không nhỉ?" Sau buổi lễ, viện trưởng bệnh viện Trường Hà đến hỏi thăm.

Viện trưởng Đinh chuyển cờ khen thưởng cho Triệu Sở Lương đứng bên cạnh, ông cùng với vài viện trưởng khác vừa trò chuyện vừa bước ra khỏi phòng họp.

Mùa đông ở Thân Thành là mùa nồm, Tống Dụ Minh chỉ mặc áo sơ mi và áo ghi lê đơn bên trong áo blouse trắng nên vừa ra ngoài, anh lập tức cảm thấy hơi lạnh.

Tất cả có bảy bệnh viện, hơn hai mươi đại biểu đến tham dự, Tống Dụ Minh vô tình rơi lại ở phía sau, anh không nghe rõ viện trưởng đang nói gì.

"......Cuộc điều tra suốt hai tháng qua cuối cùng cũng đã kết thúc."

"Vâng, thật sự cảm ơn sự tin tưởng của các lãnh đạo dành cho tôi trong thời gian qua."

Đột nhiên, một cuộc đối thoại rõ ràng cắt ngang sự lơ đãng của anh. Tống Dụ Minh quay đầu lại, anh thấy vài đôi chân thon dài đi qua bên cạnh mình, những dây lưng và tua rua vàng lắc lư theo.

Dường như nhận ra sự hiện diện của người khác, ngay khi mấy người này đi ngang qua Tống Dụ Minh thì chợt có người dừng bước, người này quay đầu lại nhìn sang chỗ anh.

Bộ đồng phục thẳng tắp cùng với dải băng đeo chéo sáng ngời khiến Tống Dụ Minh không biết nên đặt ánh mắt vào đâu.

Một thoáng chạm mắt đã khiến anh tụt lại hẳn cuối hàng. Trong đám đông, mọi người vẫn vui vẻ vừa đi vừa trò chuyện, không ai để ý đến Tống Dụ Minh đang bị lạc lại phía sau.

Ba người bên cạnh Trình Hướng Lê cũng vì vậy mà dừng lại, họ tò mò nhìn vị bác sĩ cài hoa trước ngực.

"Tống Dụ Minh." Trình Hướng Lê cụp mắt xuống, hắn nhẹ nhàng gọi tên anh.

Khi bước ra từ hội trường phía đối diện nhau, một cái quay đầu này khiến cả hai nhìn thấy băng rôn sự kiện đang đeo trước ngực của đối phương.

[Buổi lễ khen thưởng phi hành đoàn MU751]

[Buổi lễ khen thưởng nhân viên cứu trợ tai nạn giao thông 27/8]

Dù không nói gì nhưng dải băng trước ngực đã đủ để giải thích tất cả.

Từ Thăng cũng nhận ra Tống Dụ Minh, anh ta giải thích với hai vị cơ trưởng kia: "Vị bác sĩ này là người quen của cơ trưởng Trình, chúng ta đi trước thôi."

Khi hai nhóm người rời đi, hội trường vốn ồn ào bỗng chốc trở thành sân khấu riêng của hai người.

Tống Dụ Minh đứng im tại chỗ, anh đứng cách hắn chưa đến hai mét, không ngờ sau một tháng chiến tranh lạnh, họ lại gặp nhau theo cách này.

"Kết quả điều tra đã có rồi, anh có thể thở phào rồi chứ?" Cuối cùng anh cũng đã nhìn rõ chữ trên dải băng của Trình Hướng Lê.

Trình Hướng Lê nhìn vào giấy chứng nhận danh hiệu trong tay: "Không ngờ còn có thông báo khen thưởng, xem như là một niềm vui bất ngờ."

Mặc dù đó là kết quả của ba tháng chờ đợi mỏi mòn nhưng Trình Hướng Lê vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, khác hẳn với sự nhiệt tình khi theo đuổi Tống Dụ Minh trước đây.

Tống Dụ Minh cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng anh lại không thể chỉ ra vấn đề nằm ở đâu.

Trình Hướng Lê chăm chú nhìn anh từ đầu đến chân: "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây."

"Chờ đã." Tống Dụ Minh vẫn không kiềm chế được mà lao đến: "Khi nào có thời gian, chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé?"

Trình Hướng Lê dừng lại, Tống Dụ Minh chạy đến khiến hoa trên ngực anh rơi xuống, nhưng Trình Hướng Lê đã kịp thời đón lấy đóa hoa đang rơi xuống của anh.

"Hoa của cậu rơi rồi."

"Đang nói chuyện ăn cơm, đừng ngắt lời." Tống Dụ Minh tức giận cắt lời hắn.

Trình Hướng Lê không quan tâm lắm, hắn gỡ kim gài phía sau hoa ra rồi kéo áo của Tống Dụ Minh lên cài lại huy hiệu in hình con rắn quấn quanh cây gậy cho anh: "Xin lỗi, thời gian qua tôi không điều chỉnh tốt tâm trạng. Nếu cậu muốn ăn cơm thì tối mai tôi có thời gian."

"Còn nữa, đừng để huy hiệu cao quý này rơi nữa."

Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng lại khiến Tống Dụ Minh phải nín thở.

Trọng lượng nặng nề đè lên ngực anh mang theo hương gỗ quý thoang thoảng mà cần phải ngửi kỹ thì mới cảm nhận được.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngoài chữ thập đỏ ra thì con rắn quấn quanh cây gậy cũng là biểu tượng của ngành y học.

Mình khá thích chương này. Có thể sẽ tăng tần suất cập nhật trong thời gian tới, hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ. Cảm ơn (tác giả cúi đầu).