Cách Trình Hướng Lê nhớ lại trải nghiệm ngày ấy giống như một người ngoài cuộc kể lại câu chuyện.
Tống Dụ Minh cẩn thận nghe hắn nói, trong lòng anh có rất nhiều suy nghĩ rời rạc.
"Ba ngày trước khi xảy ra tai nạn, tôi và ba đã cãi nhau, thậm chí tôi còn chưa kịp xin lỗi." Trình Hướng Lê nằm trên ghế sô pha, hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó: "Nếu ông ấy vẫn còn sống, khi nhìn thấy tôi tiến bộ như hiện tại thì hẳn là sẽ rất hài lòng."
"Chắc chắn rồi, hơn nữa tôi nghĩ rằng mỗi lần anh bay xuyên qua những đám mây thì anh là người ở gần với chú ấy nhất, chú nhất định sẽ cảm nhận được." Tống Dụ Minh giải đáp từng vấn đề làm hắn mắc kẹt trong quá khứ, anh mong hắn sẽ chủ động nói nhiều hơn với mình.
"Nói thật thì tôi khá bất ngờ trước những gì cậu đã nói với cô bé kia vào ngày xảy ra vụ tai nạn trên đường cao tốc Thân Ninh." Trình Hướng Lê nghẹn ngào nói: "Nếu... lúc đó có ai đó đến an ủi tôi như vậy, tôi chắc sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
"Xem ra chúng ta gặp nhau quá muộn rồi." Tống Dụ Minh nghiêng người vỗ vỗ vai hắn.
"Bây giờ cũng không tính là muộn." Trình Hướng Lê nắm lấy tay anh: "Có thể nghe được những lời này của cậu, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
Dù trong lòng còn nhiều cảm xúc rối loạn nhưng hắn không còn cảm thấy căng thẳng hay bất an về lời nói và hành động của mình nữa.
Tống Dụ Minh nhẹ nhàng thở dài, anh cảm thấy Trình Hướng Lê vẫn giấu giếm con người thật của hắn quá sâu.
"Trước mặt tôi anh có thể thả lỏng hơn một chút."
Cơn mưa chợt nặng hạt, sấm sét giật ầm ầm ngoài cửa sổ xé toạc màn mưa trắng xóa.
Trình Hướng Lê mơ màng "ừm" một tiếng, vờ như nghe không hiểu.
Tống Dụ Minh liếc nhìn hắn một cái, anh thấy Trình Hướng Lê giả vờ ngơ ngác thì giận dỗi rút tay lại.
Không ngờ, cổ tay anh lập tức bị giữ chặt lại. Trình Hướng Lê tranh thủ ngồi xuống thảm trải dưới sàn: "Con người tôi hơi ngốc, bác sĩ Tống có sẵn sàng chỉ dẫn thêm cho tôi không?"
Cơ thể Tống Dụ Minh khẽ cử động rồi cứng đờ, anh khựng lại vài giây sau đó gật đầu nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Thật ra Tống Dụ Minh không biết mình có thể làm tốt đến đâu, mối quan hệ của anh và Trình Hướng Lê đã phát triển đến mức độ mà trước giờ anh chưa từng trải nghiệm qua.
Nghĩ tới đây, Tống Dụ Minh cảm thấy hơi bức bối, bây giờ anh rất muốn hút thuốc lá.
"Anh rất ghét việc tôi hút thuốc à?" Anh đứng dậy, đút hai tay vào túi quần rồi nhìn Trình Hướng Lê.
Trình Hướng Lê ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhướng mày không bày tỏ ý kiến gì.
Quen biết Trình Hướng Lê lâu như vậy nhưng Tống Dụ Minh chưa từng thấy hắn hút thuốc hay uống rượu. Vả lại ba hắn mất vì bọn buôn ma túy nên chắc hẳn hắn rất ghét những thứ này.
"Mặc dù mỗi ngày tôi không hút thuốc quá nhiều, nhưng đôi khi nếu không hút thuốc tôi sẽ thấy rất khó chịu."
"Khi căng thẳng à?"
"Ừm..." Tống Dụ Minh mím môi.
"Cậu đấy." Trình Hướng Lê đi tới siết chặt vai anh: "An ủi người khác giỏi như vậy nhưng đến phiên mình thì lại không làm được à? Vậy thì làm sao tôi có thể tin cậu là một sinh viên hàng đầu của Khoa Y như lời cậu nói đây?"
"Tôi..." Tống Dụ Minh nhất thời không tìm được lời giải thích, anh luống cuống phàn nàn: "Anh phải ép tôi tới cùng đúng không?"
Khi cơn thèm thuốc lá nổi lên, Tống Dụ Minh thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Nghe thấy tiếng thở dốc đột ngột của anh, Trình Hướng Lê tiến lên mấy bước rồi ôm lấy anh: "Sao vậy?"
"Không sao." Tống Dụ Minh quay đầu sang một bên.
"Vừa nãy tôi chỉ nói đùa với cậu thôi chứ không có ý gì khác." Trình Hướng Lê nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh: "Tôi cũng từng đến bệnh viện chăm nom người thân rồi, tôi biết mỗi ngày cậu rất bận rộn."
"Tôi không tức giận." Tống Dụ Minh bất lực nói, nhưng thật ra được ôm thế này cũng khá thoải mái.
"Sao cậu không làm điều gì đó mà cậu thích để di dời sự chú ý của mình đi?" Trình Hướng Lê an ủi: "Thầy Phương Kiện của tôi chính là trưởng bộ phận Phương mà tôi đã từng nhắc đến. Lúc còn trẻ, thấy ấy cũng hút thuốc trong 7-8 năm liền. Cậu đừng xem chuyện này thành gánh nặng, như vậy sẽ dễ chịu hơn."
"Để tôi thử xem." Tống Dụ Minh nhắm mắt lại, anh hơi cúi người tựa cằm vào vai Trình Hướng Lê.
Thật ra bây giờ anh hơi muốn làʍ t̠ìиɦ với Trình Hướng Lê. Nhưng lại không muốn thốt ra những lời lẽ sắc bén như lúc trước nữa.
Tống Dụ Minh không biết mở miệng yêu cầu hắn chuyện này thế nào, có lẽ tối nay đến ôm hắn một cái sẽ thích hợp hơn.
Mấy phút sau, Tống Dụ Minh đứng dậy xoa xoa khuôn mặt buồn ngủ của mình: "Tôi đi tắm đây."
"Đi đi, tôi cũng đi nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn có chuyến bay."
"Nhanh vậy? Anh không định nghỉ ngơi thêm một ngày nữa à?"
"Bác sĩ Tống." Trình Hướng Lê cười cười gọi anh: "Tháng trước tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho kỳ kiểm tra. Nếu tôi tiếp tục lười biếng thì làm sao trả nổi khoản trả góp mua nhà được?"
"Anh định mua nhà à?" Tống Dụ Minh đi tới mở cửa.
"Biết làm sao được, mẹ tôi đang không ngừng thúc giục đây." Trình Hướng Lê rề rà đi theo sau anh.
"Phải tự trả hết sao?"
"Còn có thể làm gì nữa, không phải người ta vẫn nói làm cơ trưởng lương một năm một triệu* sao? Tôi đã làm việc nhiều năm như vậy rồi, không thể ngửa tay đòi tiền từ gia đình nữa."
* 1 triệu NDT ~ 3.483.829.898 VND
Nhưng đây là một căn nhà ở quận mới Long Giang. Tống Dụ Minh tính nhẩm một chút, chiếu theo điều kiện của Trình Hướng Lê thì số tiền đặt cọc ít nhất là gần 2 triệu.
"Dì gây áp lực quá lớn cho anh rồi." Tống Dụ Minh thông cảm cho hắn.
Trình Hướng Lê nhún nhún vai: "Bà ấy vẫn luôn như vậy đấy, quen rồi thì cũng ổn thôi."
Sau khi mua nhà thì tới lượt bị ép kết hôn. Tống Dụ Minh lẩm bẩm trong lòng rồi bước về phòng.
Tắm rửa xong xuôi, Tống Dụ Minh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cơn buồn ngủ cũng dần dần ập đến.
Tống Dụ Minh thay đồ ngủ xong thì bước ra khỏi cửa, đèn phòng khách tầng một vẫn chưa tắt. Tống Dụ Minh xuống lầu đến gõ cửa phòng Trình Hướng Lê.
"Mời vào." Trình Hướng Lê nói vọng ra.
Tống Dụ Minh mở cửa thì thấy hắn đang đứng trước bàn sắp xếp đồ đạc.
"Ngày mai bay đến đâu?"
"Sân bay Schiphol, Hà Lan."
"Vậy khi nào quay về?"
"Sáng ngày kia, tầm 6 giờ tôi sẽ về tới nhà, cũng là lúc cậu đi làm đấy."
Tống Dụ Minh lấy điện thoại xem lịch: "Ừm, nhưng thứ hai tuần sau tôi phải trực ca đêm, đến tận sáng hôm sau mới về nhà."
"Vậy tôi lại phải đến sân bay rồi." Trình Hướng Lê tính toán thời gian, hắn phát hiện ra rằng dựa theo lịch trình của hai người, cho dù có ở cùng nhau thì mỗi tuần cũng chỉ gặp mặt được một lần, hắn chợt cảm thấy chết lặng.
Tống Dụ Minh cũng cười gượng, nhưng sự chú ý của anh nhanh chóng bị vali trên bàn thu hút.
Vỏ bên ngoài nhìn giống một cái vali thông thường nhưng bên trong lại chứa gần như tất cả các đồ dùng phi công cần sử dụng trong công việc. Đã nghe nói về nó từ lâu nhưng đây là lần đầu tiên Tống Dụ Minh nhìn thấy tận mắt.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của anh, Trình Hướng Lê lấy một tập sách dày cộp từ trong va li ra: "Đây là sổ ghi chép chuyến bay của tôi, trong đó có ghi lại mọi chuyến bay từ khi còn ở trường cho đến tận bây giờ. Tổng thời gian bay thực tế là gần 10.000 giờ. "
"Đây là danh sách kiểm tra của Boeing 787, chia ra làm hai loại: thủ tục thông thường và thủ tục khẩn cấp." Trình Hướng Lê lần lượt lấy ra mấy tập sách dày cộp khác rồi xếp ra chỗ bên cạnh: "Mấy cái này thì khá phổ biến, tai nghe, kính râm, đèn pin... tóm lại là những thứ cần phải có trong mỗi chuyến bay."
Tống Dụ Minh dựa vào tủ quần áo nghe hắn giới thiệu các đồ dùng mà mắt không chớp lấy một cái.
"Tôi muốn xem lại ID của anh."
"Đây này." Trình Hướng Lê mở khóa kéo ngăn giữa, hắn lấy ra bốn cuốn sổ nhỏ, đây là "ba chứng chỉ" quan trọng nhất đối với phi công, kèm thêm một hộ chiếu công vụ.
Tống Dụ Minh mở giấy phép phi công ra, anh nhìn thấy thông tin xét duyệt trình độ được viết dày đặc. Lần cấp phép đầu tiên là cách đây mười năm, ảnh thẻ được đóng dấu in chìm trên chứng chỉ đã chụp từ lâu.
Có lẽ là do suốt ngày làm việc trong buồng lái, cũng không có thời gian rượu bia nhậu nhẹt nên dù đã ngoài ba mươi nhưng Trình Hướng Lê vẫn giữ được vẻ trẻ trung phóng khoáng.
"Đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?" Trình Hướng Lê đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
"Không có gì, tôi chỉ đến nói cho anh biết là phòng ở phía đông tầng một là phòng giặt đồ." Tống Dụ Minh gấp giấy tờ tùy thân của hắn lại rồi trả về, anh mở cửa chỉ ra ngoài: "Trong đó có máy sấy và bàn là, anh có thể sang đó là quần áo trước khi đi làm."
Trình Hướng Lê hiểu ý gật đầu: "Nhà cậu có thiết kế rất thông minh, sau này khi trang trí nhà mới tôi sẽ tham khảo nội thất nhà cậu."
"Không thành vấn đề. Đợi anh quyết định cách bày trí căn nhà xong tôi sẽ giúp anh thiết kế phương án tốt nhất." Tống Dụ Minh đưa tay vuốt mái tóc đã sấy khô sang hai bên.
Anh vừa tắm xong, xương quai xanh vẫn còn hơi ửng hồng, nó bị bộ đồ ngủ che đi mất một nửa.
Về phần nửa còn lại... Ánh mắt Trình Hướng Lê vô thức trượt xuống dọc theo cổ áo.
Làm trong một ngành mà mọi thứ đều phải phụ thuộc vào thời tiết, Trình Hướng Lê chưa bao giờ thích những ngày mưa. Nhưng kể từ khi gặp Tống Dụ Minh thì hình như cơn mưa lớn nào cũng đến rất đúng lúc.
Bão số 10 sắp chấm dứt nhưng không ai nhận ra rằng một cơn bão không tên khác đã lặng lẽ ập đến trong một thoáng vô tình.
Tác giả có lời muốn nói:
Sau này Trình Hướng Lê sẽ nhận ra rằng mua nhà là việc dư thừa rồi.