Nàng không biết một Tùng Hành đã quen đứng trên cao ngạo nghễ, đã xem mạng sống của muôn loài như cỏ rác, khi lần nữa rơi vào cảnh số phận bị kẻ khác nắm trong tay sẽ có cảm giác thế nào.
Lần này dù Lộ Thừa Trạch có muốn cứu y thì trong một nơi như Xích Thủy, nơi căm ghét ác quỷ, Tùng Hành sẽ được trọng dụng thế nào đây, sẽ được coi trọng ra sao?
Lộ Thừa Trạch dù muốn giúp y thì giúp được đến mức nào?
Chẳng lẽ nhường luôn vị trí Thánh tử của mình cho y chắc?
Ngày thứ hai ở thành Sơn Hải, thời tiết đột ngột thay đổi. Nhiệt độ vốn đang báo hiệu mùa xuân bất ngờ giảm mạnh, một trận mưa đêm tí tách rơi cho đến sáng, để lại một lớp sương mờ phủ trên mặt lá cây và hoa cỏ. Người dân trong thành ra ngoài mua bán lại khoác thêm những chiếc áo dày.
Không giống như không khí trụy lạc của ban đêm, ban ngày Tây Lâu dành cho các văn nhân tao nhã thưởng trà, phần lớn thời gian yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy vài tiếng trò chuyện khẽ.
Từ khi trở về từ đêm hôm qua, Tiết Dư chưa rời phòng, bắt đầu chuyên tâm trị thương.
Thân thể này đã bị thương nhẹ trong lúc đối phó với Lang yêu. Mấy ngày qua nàng trong lòng đầy nghi vấn, lại bận rộn di chuyển nên chưa có thời gian tĩnh tâm kiểm tra kỹ tình trạng của mình.
Mãi đến đêm qua khi gặp Lộ Thừa Trạch, người cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tiết Dư mới hiểu rằng nàng không thể trở lại nữa. Ít nhất là trong thời gian ngắn không có cách nào quay về.
Với chuyện này, nàng chấp nhận khá nhanh, không hề hoảng sợ hay bất an.
Dù nhìn từ góc độ nào, so với Tùng Hành đang chật vật trong đại lao Hi Hòa, nàng vẫn hoàn toàn nắm giữ thế thượng phong.
Chỉ là một khi phải bắt đầu lại từ đầu, những việc nàng cần giải quyết không chỉ giới hạn ở đài Thẩm Phán.
Là trưởng nữ của Nghiệp Đô, từ nhỏ Tiết Dư đã có tính cách lãnh đạm, không thích náo nhiệt, không như các tiểu thư đồng trang lứa từ các môn phái khác luôn bị thu hút bởi những thứ mới lạ và xinh đẹp. Phần lớn thời gian của nàng dành để nghiên cứu linh trận và xử lý công việc của Nghiệp Đô, ngoài ra còn ra ngoài truy bắt yêu quái tà ma gây rối.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Trước khi làm bất cứ điều gì khác, nàng cần đảm bảo rằng tình trạng của mình đã ổn định.
Vết thương lần này không nghiêm trọng, khí lực rối loạn trong cơ thể Tiết Dư đã dần bình ổn lại sau khi nàng dùng vài viên đan dược hồi phục.
Khi nàng mở cửa phòng, lễ hội cầu gió ở thành Sơn Hải đã qua, chỉ còn vài canh giờ nữa là thánh địa sẽ mở cửa.
Lương Yến đứng ngoài hành lang, nói chuyện khẽ khàng với người khác, cẩn thận xác nhận mọi việc chuẩn bị để vào thánh địa, việc nào cũng tỉ mỉ lặp đi lặp lại, sợ bỏ sót điều gì, vì là yêu tộc và không có lệnh bài, nàng ấy không đủ tư cách đi cùng Tiết Dư vào thánh địa Hi Hòa.
Khinh La nhẹ nhàng bước vào phòng, khuôn mặt hình trái xoan vì hồi hộp mà hơi đỏ lên, khi nhìn Tiết Dư, đôi đồng tử đen láy của nàng ấy thu hẹp lại thành một vệt dài, nhưng so với lần trước đã khá hơn, ít nhất là không còn không kiểm soát được mà lộ ra đôi tai mèo nhỏ.