Trong ngăn nhỏ của ba lô còn có hai thanh kẹo Mentos vị nho.
Hôm qua cô bỏ vào, vẫn chưa mở ra.
Cô suy nghĩ một lát rồi lấy ra một thanh, nắm gọn trong lòng bàn tay.
Cô bước về phía cuối lớp.
Ân Tư Thu khựng lại trước bàn của Thẩm Phong.
“Cạch.”
Cả cuộn kẹo Mentos chạm nhẹ lên mặt bàn, phát ra một tiếng động khẽ.
Giọng của Ân Tư Thu nhẹ nhàng như mang theo một chút run rẩy không tự chủ.
Cô khẽ nói: “Thẩm Phong, hôm đó… Cảm ơn cậu nhé.”
“…”
Không có lời đáp.
Thẩm Phong không biết nói.
Nhưng không sao, cậu sẽ không vứt thanh kẹo của cô đi.
Ân Tư Thu có thể chắc chắn điều đó.
Bởi vì sau hơn bốn năm quen nhau, đây có thể xem như là “ngầm hiểu” duy nhất giữa hai người họ
–
Lời tác giả:
Mở truyện rồi!
Truyện tình đơn phương thời học sinh, không dài, khoảng mười mấy vạn chữ thôi.
Nam chính không phải là người câm, về sau sẽ nói chuyện (không thể spoil), tổng thể là theo hướng cứu rỗi.
Đinh Tình đứng chờ ở ngoài hành lang.
Ân Tư Thu nhanh chóng bước tới.
Cô bước nhanh từng bước dài, đuôi tóc buộc gọn phía sau nhẹ nhàng đung đưa, mang theo hương vị nhẹ nhàng thoải mái dưới ánh mặt trời mùa thu dịu dàng.
Thẩm Phong lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
Khi Ân Tư Thu đến gần, Đinh Tình liếc nhìn về phía cửa sau của lớp học, rồi thần bí hỏi: “Thu Thu, cậu vừa nói gì với Thẩm Phong đấy?”
Đinh Tình không phải là học sinh chuyển tiếp từ cấp hai mà vào trường Trung học Thực nghiệm Hải Thành sau kì thi lên cấp ba.
Vì vậy, cô ấy không biết nhiều về những chuyện giữa Thẩm Phong và Ân Tư Thu trước đây.
Ân Tư Thu lắc đầu, nhẹ nhàng giải thích: “Lần trước tớ quên mang tờ báo tiếng Anh, sau đó tớ mượn của Thẩm Phong để đi photo, vậy nên vừa rồi tớ chỉ nói cảm ơn thôi.”
Chuyện hôm đó cũng là tình cờ.
Hôm khai giảng là kỳ thi thử đầu tiên của lớp 12, Ân Tư Thu đã làm rất tệ.
Cuối tuần, sau khi có điểm giáo viên chủ nhiệm đã gọi điện cho ba mẹ cô để báo cáo tình hình.
Ba mẹ Ân Tư Thu bận rộn với công việc, vì phải ở lại Hải Thành để lo cho cuộc sống gia đình nên họ không có thời gian trách mắng cô, chỉ bảo cô tự suy nghĩ lại.
Tâm trạng Ân Tư Thu lúc đó rất nặng nề, cô cảm thấy mơ hồ về tương lai, đến mức ngay cả bài tập về nhà cuối tuần cô cũng quên bỏ vào cặp.
Hôm sau đến trường rồi cô mới nhớ ra.
Ân Tư Thu vốn luôn đến trường rất sớm, nhưng lúc ấy việc quay về nhà để lấy rõ ràng không thực tế.
Lúc đó trong lớp mới có vài bạn học tới.
Chàng trai thanh tú ngồi một mình ở hàng ghế cuối, trên tay cầm một cuốn tiểu thuyết, những ngón tay dài và thon, khớp tay rõ ràng, nhưng ánh mắt lại xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ.