Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Ân Tư Thu.
Nếu mượn tờ báo tiếng Anh của Thẩm Phong… dùng giấy trắng che đáp án lại rồi mang đến văn phòng thầy cô photo một bản, sau đó làm bài lại thì chẳng phải là được rồi sao?
Dù sao thì hồi cấp hai, hai người cũng ngồi cùng bàn, cô cũng đã từng mượn bài tập của cậu.
Ân Tư Thu chớp mắt.
Chỉ là, ngay khi suy nghĩ đó xuất hiện, trọng tâm dường như đã chuyển từ “photo báo tiếng Anh để hoàn thành bài tập” thành “mượn báo tiếng Anh của Thẩm Phong”.
Trên thế giới này, bất cứ việc gì, chỉ cần thêm hai chữ “Thẩm Phong” thì đối với cô dường như cũng đều trở thành chuyện quan trọng nhất.
Ân Tư Thu hít một hơi thật sâu rồi xoay người lại.
Cô lấy hết can đảm bước về phía cuối lớp.
Khoảng cách ngày càng gần.
Cô chậm rãi bước lại, nheo mắt nhìn cuốn sách trong tay Thẩm Phong.
Bìa sách màu vàng, trên bìa là hình một nhà thờ.
Bên cạnh là chữ “Rome” lớn và một dòng chữ nhỏ hơn được xếp theo chiều dọc: “Sự thịnh suy của một thành phố lịch sử”.
Kỳ thi tốt nghiệp ở Hải Thành là mô hình 3+1, gồm ba môn chính cộng thêm một môn tự chọn, đề thi Toán chia ra khoa học tự nhiên và khoa học xã hội. Để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, trường trung học Thực nghiệm Hải Thành đã phân lớp từ lớp 11.
Ngoại trừ những học sinh đã xác định du học được chuyển vào lớp quốc tế, các học sinh khác sẽ theo lựa chọn của mình, vào lớp Vật lý, Hóa học, Sinh học hoặc Chính trị, Lịch sử, Địa lý, mỗi môn chia thành ba lớp.
Thẩm Phong và Ân Tư Thu đều ở lớp Hóa học A.
Rõ ràng, nội dung thi của lớp Hóa học không liên quan gì đến lịch sử thịnh suy của Rome.
Nhưng đối với Thẩm Phong, việc đọc vài cuốn sách ngoại khóa chẳng ảnh hưởng gì đến vị trí nhất khối của cậu.
Nếu không phải vì không thể nói chuyện thì có lẽ cậu đã chuẩn bị cho kỳ tuyển sinh của Thanh Hoa Bắc Đại kỳ sau rồi.
Nghĩ đến đó, đúng là có hơi đáng tiếc.
Từ năm 14 tuổi, Ân Tư Thu đã rất rõ ràng khoảng cách giữa hai người họ lớn như thế nào.
Khoảng cách này không thể được bù đắp bằng việc cô cố gắng hết sức, chọn ngành học mà cô không giỏi, chọn lớp Hóa học, cố gắng thi vào lớp A để gần Thẩm Phong hơn.
Có một số người, sinh ra đã định sẵn chỉ có thể ngước nhìn người khác.
…
Có lẽ vì Ân Tư Thu đứng gần đó quá lâu, dường như Thẩm Phong cảm nhận được, cậu quay mặt lại, rời ánh mắt khỏi cửa sổ và nhìn cô.
Ánh mắt của cậu thản nhiên, như không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Ân Tư Thu cụp mắt, đôi má ửng đỏ.
Sợ rằng Thẩm Phong sẽ nghi ngờ, cô lại hít sâu một hơi, nắm chặt tay, bước nhanh đến bàn của cậu.