[Đinh! Thiện cảm đối tượng +1, thiện cảm hiện tại là -9.]
[Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ công lược thứ hai!]
Khi nghe thấy âm báo của hệ thống, hàng mi Phù Dạ khẽ rung động, hắn mở lời với Diệp Mạt: “Quá gần rồi.”
[Khoảng cách này, nếu ta muốn ra tay, chỉ cần một tích tắc.]
!!!
Mắt Diệp Mạt mở lớn, nàng vội vàng nhảy ra xa mấy bước, cúi gập người chín mươi độ, giọng nói cực kỳ thành khẩn.
“Xin lỗi!”
Nhiệm vụ thứ hai cũng hoàn thành một cách suôn sẻ.
Phù Dạ không phải kẻ tuỳ tiện gϊếŧ người vô tội, hơn nữa Diệp Mạt dù sao cũng là một đệ tử nội môn, nếu nàng chết sẽ gây ra không ít rắc rối, nhưng so với việc thực hiện nhiệm vụ phiền phức, để nàng sống có phần dễ dàng hơn.
Giờ thì nhiệm vụ đã hoàn thành, sát khí vừa dấy lên trong lòng Phù Dạ cũng dần dần tan biến.
Lần đầu tiên hắn cẩn thận quan sát Diệp Mạt.
Thiếu nữ có vẻ hơi căng thẳng, sau khi cúi chào liền đứng thẳng người, đôi mắt to tròn ngập nước không ngừng đảo quanh, nhìn hoa, nhìn cỏ, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một chút rồi lại lập tức rụt về như sợ hãi khi chạm vào ánh mắt của hắn.
Làn da trắng ngần không chút tì vết, đôi má ửng hồng khoẻ khoắn, đôi môi mím chặt đến hơi nhợt nhạt.
Lẽ ra dáng vẻ này phải trông thật rụt rè sợ sệt, nhưng lại không hề khiến người khác khó chịu. Ngược lại, khi nhìn thấy Diệp Mạt sợ hãi mình như vậy, tâm trạng Phù Dạ lại tốt lên đôi phần.
Sát ý dần dần tan đi, hắn nói: “Không sao.”
Hắn không hề giải thích lý do mình xuất hiện ở đây mà chỉ khẽ gật đầu với Diệp Mạt.
“Cáo từ.”
Có thể nói là tiết kiệm từng chữ, nhưng Diệp Mạt cũng không để tâm, chỉ đợi đến khi hắn rời đi, nàng mới nhẹ nhàng thở phào, toàn thân từ trạng thái căng thẳng cực độ dần thả lỏng, ngó nghiêng xung quanh rồi mới trở về chỗ ở.
Nhưng vừa về đến viện của mình, Diệp Mạt liền nhận ra sân bên cạnh vốn bỏ trống đã lâu nay có người ra vào.
Đi thêm vài bước, nàng còn chưa nhìn rõ người, thì từ phía sau hàng rào, một cái đầu bất ngờ thò ra chào nàng.
“Chào ngươi.”
Nam chính mỉm cười rạng rỡ với Diệp Mạt, nhìn có vẻ rất có thiện cảm, nhưng mới chỉ một ánh nhìn đã khiến nàng giật mình, cả người cứng đờ.
Mất một lát sau nàng mới gượng gạo nở nụ cười, “C-chào….”
Tử Sương Tông có diện tích rộng lớn, vì thế ngay cả đệ tử ngoại môn cũng được cấp một căn phòng riêng, còn đệ tử nội môn thì đương nhiên mỗi người sẽ có một tiểu viện riêng.
Do khoảng cách giữa các viện không gần nhau nên để đảm bảo an toàn cho đệ tử, khi xây dựng, tông môn đã thiết kế ít nhất hai viện liền kề nhau ở mỗi khu vực.
Viện bên cạnh Diệp Mạt vốn có người ở, nhưng vị đệ tử đó đã qua đời trong một nhiệm vụ năm ngoái.
Kể từ khi đến đây, nàng vẫn luôn ở một mình, cho đến giờ.
Mặc dù Diệp Mạt cũng biết rằng khi có đệ tử mới gia nhập nội môn, việc sắp xếp chỗ ở chắc chắn sẽ ưu tiên những chỗ như của nàng, nhưng việc người sống cạnh nàng bây giờ lại chính là nam chính khét tiếng với cái biệt danh “tai họa di động” khiến nàng không khỏi bàng hoàng.