Trước mặt mọi người, Phù Dạ tuy lạnh lùng nhưng cũng có lúc thể hiện sự ôn hòa, tỏ ra có tình cảm nhân đạo nhưng vẫn cao ngạo, suy nghĩ của hắn cũng rất linh hoạt, tính toán trong mọi việc.
Diệp Mạt càng nghe càng cảm thấy đáng sợ, quyết định rời đi trước khi bị ai để ý.
Ai ngờ vừa đi được nửa đường, một âm thanh chói tai vang lên.
[Kích hoạt nhiệm vụ công lược thứ hai: Tăng cảm tình với đối tượng công lược! (Thời gian giới hạn: một canh giờ)]
Diệp Mạt bỗng khựng lại, vô tình bắt gặp ánh mắt Phù Dạ khi hắn đang cưỡi kiếm lơ lửng phía xa.
Không biết hệ thống có cố ý không, nhưng nơi Diệp Mạt ở khá hẻo lánh, khi đi đến đây, chẳng thấy bóng người, Phù Dạ nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi mày khẽ nhíu lại.
Gần như ngay lập tức, Diệp Mạt cảm nhận được.
Sát khí!
Phù Dạ tiếp tục cưỡi kiếm đi tới, nhưng rõ ràng không rời đi xa vì ngay khi bóng hắn khuất, Diệp Mạt vẫn nghe thấy suy nghĩ của hắn.
[Tăng cảm tình?]
Hệ thống: [Đúng vậy! Công lược thì tất nhiên cần có cảm tình. Vì đây là lần đầu tiên của ký chủ nên chỉ cần có được chút thiện cảm của đối tượng là được tính hoàn thành.]
[Lưu ý: Thiện cảm hiện tại là -10.]
Diệp Mạt: “…”
Nàng hơi chột dạ nhìn đi chỗ khác, không thấy bóng dáng Phù Dạ, đành giả vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục bước tới.
Không phải là nàng ghét Phù Dạ, chỉ là do biết được phần nào bộ mặt thật của hắn qua cốt truyện, nên hơi sợ mà thôi. Đã sợ rồi thì thiện cảm làm sao có thể dương lên được chứ?
Dù vậy, việc thiện cảm âm tính bị lật tẩy thế này cũng có phần quá xấu hổ.
Diệp Mạt không nhịn được che mặt.
Ở một nơi khác, Phù Dạ nhìn giao diện hiển thị thiện cảm, ánh mắt dần trở nên trầm lắng.
Hắn không muốn nghĩ nhiều, tại sao bản thân phải công lược một người xa lạ. Mỗi khi điều này xảy ra, hắn không kìm được cảm giác bực bội.
[So với việc phí công công lược, chi bằng lấy mạng nàng sẽ dễ dàng hơn.]
Diệp Mạt nghe được câu này, suýt nữa thì nhảy dựng lên, nàng quay mấy vòng tại chỗ, rồi nhìn thấy Phù Dạ đáp kiếm xuống đất, mái tóc dài của hắn bay lên vài sợi trong gió, dáng vẻ đúng là như thần tiên giữa trời.
Nhưng ánh mắt nhìn nàng lại lạnh như băng.
Lúc này, không nghe thấy tiếng lòng của hắn, Diệp Mạt không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nếu hắn muốn, kết liễu mạng nàng chỉ là một cái búng tay.
Diệp Mạt cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Ngay giây tiếp theo, nàng chạm phải ánh mắt Phù Dạ.
Đó là một đôi mắt rất đẹp, đồng tử sâu thẳm, tựa hồ như một hồ nước tối, sâu lắng và tĩnh lặng nhưng sẵn sàng nhấn chìm bất cứ ai. Trong khoảnh khắc đó, một tia sáng lóe lên trong đầu Diệp Mạt.
Nàng nhanh chóng tiến lại gần Phù Dạ. Hắn không biết đang nghĩ gì, không động thủ cũng không rời đi, chỉ trơ mắt nhìn Diệp Mạt tiến gần hơn, đến mức có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ người hắn.
Diệp Mạt cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập loạn xạ, chăm chú nhìn vào mắt Phù Dạ.
“Ngài… thật đẹp trai.”
Chẳng phải là cần tăng thiện cảm sao? Diệp Mạt mở to mắt, cố gắng tìm điểm sáng trên người Phù Dạ. Tất nhiên điều này chẳng hề khó, nhất là khi gương mặt của hắn gần như hoàn hảo, chỉ nhìn thôi đã khó mà ghét bỏ.