Chiếc ô tô dừng lại trước cổng chính. Tử Hân từ từ leo xuống, đưa tay đóng mạnh cánh cửa, bước lần vào bên trong. Hạo Nhiên thở dài, bảo Lưu Nhược Bân cho xe chạy rồi thả người tựa hẳn phía sau ghế, nhắm mắt, cất giọng uể oải.
- Xin lỗi nha Mập. Ba cậu có nói gì không?
- Lỗi phải gì chứ. Ba nói đó là nhiệm vụ, lý lịch của cô chủ và cậu chủ tuyệt nhiên không được có tỳ vết. – Hắn cười hề hề.
- Tôi không nghĩ cô ấy sẽ đến.
- Là tại tôi gọi về nói cậu uống gần mười chai rồi và nhờ dì Hà chuyển lời cho cô chủ. – Hắn nhăn nhó thú nhận.
- Mười chai? Cậu nghĩ tôi là đô bất tử sao?
Hạo Nhiên bật dậy, ngồi thẳng lưng, trợn mắt nhìn tên tài xế. Trông cái bộ dạng hối lỗi của hắn, anh nửa thấy tội, nửa lại buồn cười. Thầm nghĩ dì Hà và cô gái kia cũng thật nhẹ dạ, hắn nói dối trắng trợn thế mà họ cũng tin cho được.
Tiết học cuối cùng kết thúc. Thiên Thuận và Tử Hân cố nán lại trong giảng đường, chờ dòng người vơi bớt vì anh sợ chen lấn sẽ làm động tới vết thương ở chân cô.
- Tử Hân, cho anh xem sơ qua chân em nhé. – Anh ấn cô ngồi lên ghế, dịu giọng đề nghị.
- Được. – Cô thẹn thùng gật đầu.
Thiên Thuận khuỵu gối quỳ xuống, đôi tay nhẹ nhàng tháo chiếc giày và lớp băng quấn. Nhìn vết cắt vẫn còn rướm máu, nước mắt anh bất chợt tuôn rơi. Cảm nhận chân mình ươn ướt, Tử Hân vội cúi người cầm lấy tay anh.
- Thiên Thuận, anh khóc sao?
- Xin lỗi em, lẽ ra khi em bị thương, anh nên là người bên cạnh em trước tiên.
- Hoàn cảnh của chúng ta đâu phải em không biết. Em không có trách anh.
Tử Hân dịu dàng lau khô giọt nước mắt trên khóe mi người thương. Anh khẽ gật đầu, quấn băng và mang lại giày cho cô. Bỗng nghe phía sau lưng vọng đến tiếng bước chân, cả hai cùng lúc ngước lên nhìn.
Thấy Dương Mỹ Tranh đang tiến gần về hướng mình, Thiên Thuận nhanh chóng đứng dậy. Tử Hân cũng bám vào tay anh, rời khỏi ghế.
- Hai người lấy giảng đường làm nơi tình tứ đấy à? – Dương Mỹ Tranh khoanh tay trước ngực, ánh mắt khinh khỉnh chẳng buồn nhìn đối phương.
- Có liên quan đến cô sao?
Thiên Thuận vừa nói vừa cúi xuống, kéo Tử Hân ngã lên lưng mình. Thấy anh sắp cõng người rời khỏi, Dương Mỹ Tranh vội bước tới chắn ngang trước mặt.
- Thiên Thuận, anh nên quản kỹ Tử Hân, đừng để cô ta liên lụy người khác.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ quản lý người con gái tôi yêu. Nếu cô Dương thấy lo lắng quá thì ráng bám theo mà bảo vệ cậu Hạo Nhiên vậy.
- Anh… Tử Hân, cô từng nói rằng cô đối với Hạo Nhiên chỉ là tình chị em, phận chủ tớ. Vậy sao cô không nói rõ với anh ấy rồi cút khỏi nhà họ Lý đi?
Dương Mỹ Tranh nói không lại Thiên Thuận liền quay sang chất vấn cô gái đang ngồi trên lưng anh. Tình cảm dành cho Hạo Nhiên, ngay từ thuở bé, cô cũng đã nói rõ với Tử Hân.
Chính vì biết Tử Hân thích Thiên Thuận, chỉ xem Hạo Nhiên như em trai và chăm sóc anh theo sự giao phó của Lý Hạo Nam nên cô mới yên tâm qua bao thời gian.
Thế nhưng bây giờ, cô nhận thấy anh ngày càng lún sâu vào mối quan hệ được sắp đặt này. Sáng hôm nay, khi nghe người quen trong vũ trường mách lại chuyện đêm qua, cô liền không nhịn nổi mà canh giờ đến trường sớm để gặp cô vợ hờ của anh.
- Mỹ Tranh. Hôn ước giữa tôi và cậu ấy chỉ chủ tịch mới có quyền hủy bỏ mà thôi. Tôi cũng muốn đường đường chính chính rời khỏi đó.
Nói rồi, Tử Hân ghé vào tai Thiên Thuận, thầm thì bảo anh đưa mình về.
Nhìn đôi tình nhân không danh chính ngôn thuận lướt nhanh qua, Dương Mỹ Tranh tức muốn bốc khói. Bản thân Dương Mỹ Tranh cũng chẳng hiểu sao ba cô cứ bắt cô phải lấy lòng và quyến rũ tên Thiên Thuận mồ côi này, còn về Hạo Nhiên thì cứ răn đe cấm cản không được tơ tưởng.
Nhưng mà cô mặc kệ, ai nhìn vào đều thấy Hạo Nhiên ở trên trời, Thiên Thuận sát dưới đất. Vậy nên, cô dặn lòng quyết tâm đeo đuổi cậu chủ Lý gia tới cùng, còn nữa là vì cô tha thiết yêu anh.
- Hóa ra đàn chị Tử Hân và anh bạn Hạo Nhiên có hôn ước từ nhỏ sao?
Tiếng nói của Hạ Tiểu Kỳ vang lên khiến Dương Mỹ Tranh giật mình quay đầu. Vốn tưởng giờ này giảng đường không có ai nhưng chẳng ngờ cô bạn học lại xuất hiện ở đây. Cố làm ra vẻ bình tĩnh, cô nhanh miệng đáp.
- Đó là quyết định của người lớn, cô ta không thích anh Hạo Nhiên.
- À. Ra vậy. – Hạ Tiểu Kỳ mỉm cười ẩn ý.
- Nhưng cho dù là vậy thì cũng không tới lượt cô đâu, tốt hơn hết, cô đừng bao giờ mộng tưởng bước chân vào Lý gia.
- Vì sao chứ? Luận về gia thế và tiền bạc, tôi hơn cô nhiều lắm đấy.
- Những thứ đó anh Hạo Nhiên có thừa nên sẽ không màng tới đâu.
Dứt lời, Dương Mỹ Tranh đỏng đảnh cất bước. Hạ Tiểu Kỳ đưa tay hất mái tóc xõa trước mặt, khẽ mỉm cười. Bản thân cô vốn dĩ đâu có ý ngấp nghé cậu ấm Lý gia chứ.
Xem ra sau bao tháng năm rình mò tìm hiểu thì cuối cũng cô cũng biết được sự thật giá trị rồi. Thái độ hôm sinh nhật của Hạo Nhiên đủ chứng tỏ tình cảm anh dành cho Tử Hân là thế nào. Vậy nên, chỉ cần anh giữ chặt người vợ tương lai này bên cạnh không buông thì cô sẽ có cơ hội chiếm được trái tim Thiên Thuận.