Cả hai về tới biệt thự Lý gia thì đồng hồ cũng đã điểm ba giờ sáng. Trông thấy đôi nam nữ mình đầy những máu, dì Hà lo lắng đến phát khóc.
- Ôi trời ơi, cô chủ, cậu chủ bị làm sao thế này?
- Không sao đâu dì, dì mang giúp cháu thau nước ấm nhé.
Nói rồi, anh nhanh chóng cõng cô lên phòng. Dì Hà gật đầu vâng dạ, hối hả bảo các cô hầu mau mau chuẩn bị nước cho anh.
Nhẹ nhàng đặt Tử Hân xuống giường, Hạo Nhiên khuỵu gối quỳ bên cạnh, cẩn thận tháo từng lớp băng khỏi chân cô. Nhìn đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, anh biết rằng cô đang rất đau.
- Để tôi tự làm. – Tử Hân khẽ lên tiếng.
- Em cứ ngồi yên.
Cánh cửa hé mở, dì Hà cùng cô hầu gái rối rít bưng nước vào. Vốn cả hai định nán lại xem có giúp được gì không nhưng Hạo Nhiên bảo họ hãy về phòng ngủ, mọi việc cứ để anh. Tử Hân mím chặt môi, quay mặt sang chỗ khác, cố kiềm nén cơn đau rát mỗi khi miếng bông thấm dung dịch sát khuẩn chạm đến chân mình.
- Em đau thì cứ la lên, không sao cả. – Anh trầm giọng nói.
- Cũng không đau lắm. – Cô đáp.
Cảm giác hơi gió mát mát phả vào làn da, Tử Hân bất giác ngoảnh đầu nhìn thì thấy Hạo Nhiên đang nhẹ thổi vết thương cho mình. Theo phản xạ, cô vội rụt chân nhưng liền bị anh bắt lại.
- Để tôi băng đã chứ.
- À, tôi quên mất.
Gì chứ riêng việc sát khuẩn, thoa thuốc và băng bó thì Tử Hân phải công nhận là Hạo Nhiên rất giỏi, làm rất thành thục, cứ như đã được đào tạo vậy. Có lẽ vì anh học võ từ bé, chấn thương là điều khó tránh khỏi nên song song đó anh phải tự biết cách chăm sóc và xử lý mỗi khi bất cẩn khiến bản thân bị thương.
- Tử Hân, sao em lại xuất hiện ở đó? – Hạo Nhiên nhìn cô, thắc mắc.
- Là…là dì Hà kêu tôi tới khuyên cậu. Dì nói cậu say nhưng không chịu về.
- Xong rồi, em ngủ đi. Nếu mệt thì nghỉ học một ngày, đừng cố.
- Tôi không sao đâu, cậu chủ đừng lo quá.
Anh nhẹ gật đầu, thoăn thoắt thu dọn mớ bông băng cho vào túi rác rồi rảo bước đi ra. Lúc cánh cửa vừa mở, Tử Hân chợt sực nhớ, liền vội vàng gọi với theo.
- Sao vậy? – Anh quay đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
- Trán của cậu…để tôi giúp. – Cô rụt rè đề nghị.
- Cũng được, vậy nhờ em.
Hạo Nhiên mỉm cười vui vẻ. Rồi nhanh như sóc, anh với tay lấy hộp cứu thương chạy lại, tiếp tục quỳ dưới chân cô.
Tử Hân nhẹ nhàng lau sạch vết máu, sát khuẩn, bôi thuốc và lấy băng gạc dán vết thương. Cô chăm chú tập trung vào vầng trán cao mà chẳng biết mình đang khiến trái tim người đối diện vạn phần lỗi nhịp.
Sợ bản thân không kiềm chế được bản năng vì đang có hơi men, Hạo Nhiên vội vã gạt tay cô khỏi người mình, gấp gáp đứng lên. Bị bất ngờ trước hành động của anh, cô hơi chút chửng hửng.
Khi nghe tiếng bước chân đã xa dần, cô liền chống tay bật dậy, nhảy lò cò tới khóa cửa. Tuy cô tin Hạo Nhiên sẽ không xấu xa đến mức làm càn nhưng dù sao thì đề phòng trước vẫn hơn. Đối với người mang tư tưởng phong kiến cổ hủ như cô mà nói, thủy chung bao hàm trọn vẹn cả tình cảm lẫn thân xác.
Chuyện hôm nay khiến Tử Hân hoàn toàn kiệt sức. Vừa nằm xuống giường, cô liền ngủ ngay. Mãi đến khi tiếng chuông báo thức reo lần hai, cô mới choàng tỉnh. Vén màn nhìn ra thấy trời đã sáng bừng, cô vội vàng leo xuống giường, đánh răng rửa mặt, thay đồ, chải tóc, lấy cặp sách và tập tễnh rời phòng.
- Cô chủ. Cô chủ ăn sáng đã ạ.
Tiếng gọi của nữ hầu gái làm bước chân Tử Hân khựng lại. Liếc mắt nhìn vào phòng ăn, cô thấy Hạo Nhiên vẫn đang dùng bữa. Ngoại trừ đôi lúc hung hăng, mất kiểm soát khi say rượu thì bình thường anh rất nhẹ nhàng, nho nhã.
- Trễ quá rồi, tôi không ăn đâu.
Cô mỉm cười đáp gọn và quay người. Nhưng mới nhấc chân lên thì bỗng nghe giọng nói trầm ấm vọng ra.
- Em vào cùng ăn đi, lát nữa để tôi đưa em tới trường.
Tử Hân đờ người hết mấy giây. Đã bao nhiêu năm rồi, theo yêu cầu giữ khoảng cách khi ra ngoài từ cô, cả hai chưa lần ngồi chung một chiếc xe đến trường, và anh cũng chưa lần đề nghị lại.
Nhẹ nhàng bước vào, đưa tay kéo chiếc ghế phía đối diện, cô ngồi xuống, lặng lẽ ăn nhanh phần của mình. Vừa uống cạn ly nước lọc thì chuông điện thoại bỗng ngân nga. Trên màn hình hiện lên dãy số quen thuộc và không có tên.
- Tôi ăn xong rồi. Tôi đợi cậu bên ngoài nhé. – Tử Hân vừa nói vừa đứng lên.
Hạo Nhiên không đáp lời. Vầng trán thông minh khẽ nhíu lại, gương mặt tuấn tú lộ rõ vẻ bất mãn. Lấy khăn lau miệng xong, anh nhanh chóng rời khỏi bàn.
Suốt quãng đường dài, chẳng ai nói với ai câu nào làm Lưu Nhược Bân ngồi ôm vô lăng phía trước cảm thấy khó thở vô cùng. Tối hôm qua, đôi vợ chồng chẳng biết khi nào cưới này chớp mắt đã bỏ chạy khỏi vũ trường, bỏ mình hắn bơ vơ rồi bị hốt lên đồn cảnh sát cùng với đám bạn của Chu Hà.
Bản thân Chu Hà cũng luồn cửa sau thoát thân. Vì hai đầu tàu đều biến mất, chỉ còn lại rơ moóc nên hắn cùng đám người đó đã thỏa thuận với nhau không khai ra đàn anh của mình và nhận hết tội lỗi. Cuối cùng, cảnh sát để hai bên hòa giải, phạt tiền cảnh cáo rồi thả về.