Tử Hân đến ngồi bên chiếc bàn ăn đã bày biện sẵn, qua hơn mười phút mà Hạo Nhiên vẫn chưa xuất hiện, bình thường dù là ngày cuối tuần, không phải tới võ quán thì anh cũng dậy rất sớm và cùng cô dùng bữa.
- Cậu chủ chưa thức sao dì? – Cô quay sang nhìn dì Hà.
- Chắc hôm nay được nghỉ nên cậu ấy ngủ thêm một chút. Tối hôm qua lại xuống lục rượu uống…
Thấy Tử Hân thản nhiên cầm chiếc bánh mì ăn vội, dì Hà thôi không nói nữa, lặng lẽ lui vào trong bếp dọn dẹp.
Đưa mắt nhìn phần ăn và chiếc ghế đối diện rồi lại nhìn lên phía cầu thang, cô khẽ thở dài. Có những thứ đã thành thói quen, một ngày kia không lặp lại sẽ vô hình khiến người ta cảm thấy hụt hẫng.
Nuốt xong mẩu bánh cuối cùng, cô vội vàng trở lên lầu. Đôi chân nửa muốn bước vào phòng anh, nửa lại thôi. Chần chừ hết mấy phút, cô đi thẳng về phòng mình, lấy chiếc túi xách rồi nhanh chóng quay xuống.
- Cháu ra sau núi một lát. Nếu chút nữa mà cậu chủ vẫn chưa thức thì dì lên xem cậu ấy thế nào nhé, lỡ đâu lại sốt…
- Vâng, cô chủ.
Nhìn bóng dáng Tử Hân khuất dần sau cánh cổng, dì Hà lắc đầu ảo não. Con người càng trưởng thành càng trở nên lạnh lùng, vô cảm. Trước đây, khi Triệu Tú Lan qua đời, dì Hà đã rất lo lắng cho Hạo Nhiên, đến lúc cô xuất hiện, bà mới yên tâm nhẹ nhõm phần nào.
Tuy chỉ nhỉnh hơn hai tuổi nhưng cô chăm sóc Hạo Nhiên tỉ mỉ, chu đáo chẳng khác người lớn. Rồi thời gian đã khiến cô bé ấm áp ngày nào thay đổi. Nếu là lúc trước, khi thấy Hạo Nhiên chưa thức, có lẽ cô đã chạy như bay vào phòng mà xem thử, chứ không điềm nhiên ăn uống rồi chỉ dặn dò mấy câu và đi mất dạng thế này.
Trang trại Lý gia đang vào mùa thu hoạch, những chùm nho lúc lỉu ánh lên dưới nắng vàng trông vô cùng thích mắt. Tử Hân sóng bước cạnh Thiên Thuận, thoăn thoắt cắt lấy từng chùm trái mọng cho vào chiếc giỏ trên tay anh.
Đám người làm trông thấy cô liền rôm rả chào hỏi. Đến lúc cô đi qua lại túm tụm bàn tán xôn xao. Ngoại trừ người bên ngoài, trên dưới Lý gia đều biết cô chính là nữ chủ nhân tương lai của họ, chỉ là quãng thời gian tám năm trở lại đây, cô chẳng bao giờ sánh đôi cùng Lý Hạo Nhiên mà cứ ở bên Thiên Thuận như hình với bóng, cùng nhau đi học, cùng nhau làm vườn nho, có lúc còn dắt nhau leo tuốt lên núi ngao du nữa.
- Phía thám tử có thông tin gì chưa anh? – Tử Hân nghiêng người hỏi khẽ.
- Vẫn chưa.
- Lúc cùng anh nhảy từ boong tàu xuống thuyền nhỏ, em hoảng loạn quá nên không nhớ rõ mặt ông ấy, anh chắc người trong ảnh là ông ta chứ?
- Đương nhiên chắc chắn. Lúc ở cùng ba dưới chi nhánh tỉnh, anh đã gặp ông ấy một lần trong đoàn vệ sĩ hộ tống Lý Hạo Nam đi thị sát. Anh đang nghĩ có khi nào ông ấy bị thủ tiêu rồi không?
- Cũng có thể. Nếu như vậy thì chúng ta chẳng còn hy vọng gì nữa rồi. Manh mối duy nhất đấy.
Thiên Thuận mỉm cười, nắm tay cô dắt đi vòng vèo hết mấy hàng nho rồi trao chiếc giỏ đầy ắp cho một người làm, xong, kéo cô thẳng ra sau núi. Thường thì cuối tuần nào anh cũng lên núi cùng thầy mình thiền định nhưng hôm nay cô đã dặn dò nên anh đợi để đưa cô theo luôn.
Qua hơn hai tiếng đồng hồ, cả hai đã lên đến đỉnh. Tuy cùng anh lên núi nhiều lần nhưng đây là lần đầu cô leo cao như vậy.
Dãy núi đẹp tựa tranh họa này như một ranh giới phân cách tỉnh J và thành phố K. Đứng từ trên cao, có thể nhìn thấy phía xa tít đó chi chít những ngôi nhà cao tầng thu nhỏ hệt mô hình đồ chơi của Hạo Nhiên ngày bé. Tử Hân chưa bao giờ đặt chân đến thành phố được mệnh danh là thủ phủ của nước X đó.
Đi hết mấy con suối, cả hai dừng chân trước một ngôi nhà ẩn mình dưới những tán cây. Thiên Thuận đưa tay vén nhành trúc xõa, dắt cô vào tận bên trong. Quang cảnh ngôi nhà ba gian gợi niềm hoài cổ, yên bình làm lòng người cũng lắng lại.
Anh vừa cất tiếng chào thì một ông lão, trạc chừng bảy mươi tuổi, da mặt hồng hào, râu trắng dài xuống cổ, ung dung bước ra. Dáng người tuy khá nhỏ nhưng tiếng nói như chuông vang.
- Cô gái này…
- Cô ấy tên Lạc Tử Hân, là…
- Là con dâu của Lý Hạo Nam, vợ tương lai của Lý Hạo Nhiên đúng không?
Dứt lời, ông cười lớn, tay vuốt nhẹ chòm râu. Thiên Thuận khẽ gật đầu còn Tử Hân chỉ biết im lặng. Cái danh xưng hão này cô thật chẳng muốn mang thêm chút nào, cũng may là ở trường đại học không có ai biết.
- Tử Hân, đây là Diệp sư phụ, em mau chào thầy đi. – Thiên Thuận quay sang cô, dịu giọng.
- Diệp sư phụ, chào thầy, nghe danh thầy đã lâu, giờ con mới được gặp mặt.
- Từ sau khi giao võ quán lại cho các đệ tử trông coi, cũng đã mười mấy năm, ta không còn lui xuống núi nữa, con không thấy cũng là lẽ đương nhiên. – Diệp sư phụ khẽ cười.