Sao Băng Qua Trời

Chương 2: Thói Quen Khó Bỏ - 2

Năm cô học lớp sáu, anh học lớp bốn, hai trường cách xa nhau, anh nôn nao muốn mau chóng được lên cấp hai. Năm cô vào lớp mười thì anh đang lớp tám, thế là anh lại ao ước cho thời gian trôi nhanh.

Đến lúc vào chung một trường đại học, Tử Hân đăng ký tín chỉ trật giờ hoàn toàn với thời gian học của Hạo Nhiên. Anh chỉ có thể sắp xếp lịch học buổi chiều vì buổi sáng bản thân còn phải theo thầy luyện võ và bắn súng.

Ở phòng kế bên, Tử Hân cũng chẳng khá hơn, lòng cô nặng trĩu những nghĩ suy. Bao tháng ngày bên nhau, cô thương Hạo Nhiên chẳng khác nào người thân ruột thịt.

Giây phút vừa đặt chân đến Lý gia, nhìn thấy cậu bé nhỏ con ngồi thu lu trong góc phòng, mắt ngấn đầy nước, lộ vẻ sợ hãi, cô đã ôm lấy cậu vào lòng và thầm thì rằng cô sẽ bảo vệ và chăm sóc cậu.

Mãi cho tới ngày Hạo Nhiên tốt nghiệp cấp một, Thiên Thuận đột nhiên nói cho cô biết anh đang nghi ngờ cái chết của ba họ có liên quan đến Lý Hạo Nam.

Số là trước đây, trong một lần Du Thiên Thành say rượu, ông vô tình ca thán rằng Lý Hạo Nam chính là nguyên nhân khiến ông lâm vào cảnh gà trống nuôi con, khiến con ông phải mất mẹ.

Theo như lời Du Thiên Thành thì ông và Lý Hạo Nam vốn là bạn học thời cấp ba. Sau một thời gian bất ngờ gặp lại, Lý Hạo Nam ngỏ lời mời ông cùng chung sức thành lập công ty Nam Thành, chuyên sản xuất và phân phối rượu. Thỏa thuận giữa họ rất đơn giản, Lý Hạo Nam góp tiền, còn Du Thiên Thành góp công, lời lãi sẽ chia đôi.

Thế nhưng, khi công ty bắt đầu gặt hái những thành công bước đầu và dần lớn mạnh thì Lý Hạo Nam trở mặt, ông nói nguồn vốn của công ty không đủ và yêu cầu Du Thiên Thành chạy tiền góp cổ phần, nếu không có, buộc lòng phải gọi cổ đông bên ngoài vào.

Cũng vì quá tin tưởng vào người bạn học nên thỏa thuận lúc thành lập Nam Thành chỉ là trên môi miệng, các giấy tờ chỉ đứng tên mỗi Lý Hạo Nam. Du Thiên Thành đành ngậm ngùi đồng ý giữ chức vụ giám đốc một chi nhánh tỉnh và nhìn tất cả công sức của mình mất trắng vào tay người bạn thân. Mẹ của Thiên Thuận vì uất ức việc chồng mình làm dã tràng xe cát mà lâm bệnh nặng rồi qua đời.

Nhìn công ty Nam Thành bé nhỏ ngày nào càng lúc càng bành trướng trên thương trường khiến Du Thiên Thành không cam tâm, đã hơn một lần ông tìm đến Lý Hạo Nam thương lượng nhưng chỉ nhận được nhận lời ôn tồn khuyên ông nên an phận với chức danh và vị trí hiện tại.

Một sự trùng hợp ngẫu nhiên khiến cả Thiên Thuận và Tử Hân càng thêm ngờ vực chính là bà Triệu Tú Lan cùng người thừa kế tương lai của tập đoàn Nam Thành, cậu bé Lý Hạo Nhiên ngay từ đầu đã không xuất hiện trên chiếc du thuyền định mệnh đó.

Đã rất nhiều lần, Tử Hân lẻn vào thư phòng của Lý Hạo Nam mỗi khi ông đi công tác vắng nhà nhưng đều không phát hiện được gì. Dẫu biết rõ chẳng ai dại đến mức giữ lại những thứ tố giác chính mình nhưng cô vẫn luôn hy vọng sẽ tìm ra ít manh mối nào đó, để rồi thất vọng mãi là thất vọng.

Chẳng còn cách nào khác, cô và Thiên Thuận đành cùng nhau nhẫn nại chờ đợi và âm thầm truy lùng dấu vết của người đã lái chiếc thuyền nhỏ đến đưa rượu năm xưa. Thế nhưng bao nhiêu năm trôi qua, các tay thám tử rong ruổi mãi vẫn không thể có được tin tức về người đàn ông này, dù chỉ là một chút. Số tiền mà cô và anh được thừa hưởng từ ba mình cũng cạn dần cạn mòn.

Ánh điện hai căn phòng cách vách đồng loạt vụt tắt. Tử Hân tựa người vào ô cửa kính, phóng tầm mắt nhìn ra ngọn núi phía xa. Nơi ấy đen kịt một màu, điểm xuyết một vài ngọn đèn cao áp mờ ảo. Tia nắng ấm của trái tim cô đang ở đó, không biết bây giờ anh đã ngủ hay chưa.

Đang mơ màng thì tiếng chuông điện thoại trên tay khẽ vang lên, màn hình hiện rõ dãy số mà cô thuộc nằm lòng và chẳng cần lưu tên cũng biết đó chính là Thiên Thuận.

- Anh chưa ngủ sao?

- Em cũng vậy mà. Đang nhớ anh phải không?

- Ừm. – Cô ngại ngùng đáp khẽ.

- Anh cũng rất nhớ em. Làm sao bây giờ nhỉ? Dù vừa gặp nhau giấc chiều nhưng vẫn thấy rất nhớ.

- Thiên Thuận, ngày mai, em đến trang trại gặp anh, anh nhớ đừng đi đâu nhé.

- Được, anh chờ em, Tử Hân, chúc ngủ ngon.

- Anh cũng vậy.

Áp chiếc điện thoại vào lòng, cô nghe tim mình đang đập liên hồi. Bên anh bao nhiêu năm, ngỡ đã rất quen thuộc, thế nhưng, lúc chiều đột nhiên anh ngỏ lời yêu thương khiến cho cô thẹn đến độ bỏ chạy sái cả chân.

Trước đây, Tử Hân cứ tưởng chỉ có cô đơn phương thích anh mà thôi, bây giờ biết anh cũng thầm thương trộm nhớ mình bấy lâu nay, cô thấy vô cùng mãn nguyện. Những mong nhanh chóng đưa kẻ thủ ác ra ánh sáng, trả thù cho ba rồi sẽ cùng anh đến một nơi thật xa, thật yên bình, xây dựng tổ ấm và sống vui vẻ cạnh nhau suốt kiếp.