Cánh cổng lớn hé mở và người phụ nữ với gương mặt phúc hậu xuất hiện trong chiếc váy dài màu thiên thanh nhã nhặn. Dì Tâm Lan xởi lởi cúi chào trước rồi kéo Thi San lên đứng ngang hàng với mình, cười toe toét.
- Đây, tôi đã kiếm cho gia đình mình một cô bé rất hiền lành và chịu thương chịu khó. Cháu nó tên Thi San.
- Cháu chào bà chủ ạ. – Thi San lễ phép cúi người.
Bà Hoàng Mai khẽ gật đầu đáp lại, đôi mắt của người đàn bà từng bao năm lăn lộn chốn thương trường quét nhanh từ đầu tới chân cô gái nhỏ rồi dừng lại trên gương mặt trẻ thơ với vẻ hài lòng.
Dì giúp việc cho gia đình bà đã xin nghỉ hưu sau mười mấy năm gắn bó, vậy nên, buộc lòng bà phải tuyển giúp việc mới vì bản thân bà và con trai thường xuyên ở bên ngoài, cần có ai đó trông coi dọn dẹp nhà cửa.
Các trung tâm giới thiệu việc làm trên thành phố không thiếu, tuy nhiên bà Hoàng Mai muốn tìm một người chân chất để có thể tin tưởng mà giao nhà giao cửa.
Nghe biết dì Tâm Lan chuyên giới thiệu người giúp việc dưới mấy vùng quê nghèo cho các gia đình giàu có và trước đây chưa từng sơ suất nên bà mới nhờ bạn ngỏ ý giùm.
- Chị với cháu vào nhà cái đã.
Nói rồi, bà lui vào cho hai người khách lách qua. Cả ba đến ngồi bên chiếc bàn bằng đá trắng kê bên góc phải căn biệt thự, dưới tàn lộc vừng đương độ trổ hoa đỏ thắm.
Thi San tiện tay nhặt mấy cọng hoa rơi trên mặt bàn thả xuống cạnh chân mình. Hành động nhỏ nhặt lọt vào tầm mắt khiến bà Hoàng Mai ưng bụng vì nó thể hiện ý tứ của cô gái quê.
- Chị và cháu uống nước đi, đợi tôi chút, tôi vào lấy tiền gởi chị.
Bà Hoàng Mai rót nước ra ly rồi nhỏ nhẹ cất tiếng, xong thì đi thẳng về hướng cửa chính.
Chờ bóng dáng người phụ nữ sang trọng ấy khuất hẳn, dì Tâm Lan tranh thủ dặn dò Thi San thêm vài điều, rằng ở nhà người ta thì đừng tò mò thắc mắc, họ bảo thế nào nhớ làm theo thế ấy, ngay cả khi gia chủ vắng mặt, rồi đừng có dại mà nói cho người ta hay nhà mình vừa có tang, họ sợ xui là họ đuổi cổ đi, không nhận nữa.
- Dạ, cháu hiểu rồi, dì Tâm Lan, cháu cám ơn dì tìm cho cháu chỗ tốt như vậy.
Nghe Thi San nói lời chân thành, dì Tâm Lan khẽ thở dài, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc lửng ngang vai cô. Bà làm việc này cũng là vì kiếm đồng tiền thôi chứ phải ơn nghĩa gì đâu. Chỉ mong cô gái tội nghiệp có thể yên ổn trụ lại nơi đây đến ngày tìm được tấm chồng mà nương thân, dựa dẫm.
- Cố gắng nghe, dành dụm tích cóp một số tiền rồi mai này học lấy cái nghề tự nuôi bản thân. Nói chứ không lẽ làm giúp việc hoài?
Dì Tâm Lan vừa nhắn nhủ xong thì bà Hoàng Mai cũng vừa quay lại với chiếc phong bì trắng trên tay. Sau lời cảm ơn, bà trao thù lao cho dì Tâm Lan y như thỏa thuận buổi đầu.
Giây phút cái dáng béo tròn của dì khuất dần sau cánh cổng lớn, sống mũi Thi San bất giác cay cay. Bây giờ chỉ còn lại một mình cô nơi chốn xa lạ này rồi, cô thầm nhủ lòng phải mạnh mẽ và cố gắng lên.
Cánh cửa đại học đã vĩnh viễn đóng lại nhưng cô vẫn còn ước mơ cháy bỏng của riêng mình, tin có một ngày bản thân sẽ vượt lên số phận và tỏa sáng như ánh sao giữa trời đêm.
- Vào đây Thi San. – Bà Hoàng Mai nói và rảo bước đi trước.
- Dạ vâng.
Thi San đáp vội và theo bà bén gót. Căn biệt thự được thiết kế theo lối tân cổ điển với sức hút đỉnh cao của nghệ thuật xếp đặt, lối trang trí tỉ mỉ, nhẹ nhàng vừa cổ kính vừa tráng lệ khiến cô không thể rời mắt ở những nơi mà mình lướt qua. Tạo hình vững chắc và mảng miếng đặc sắc làm cô gái quê liên tưởng đến những tòa lâu đài từng thấy trên ti vi.
- Cháu ở phòng này nha Thi San. Vào cất giỏ xách, đồ đạc đi rồi cô dẫn cháu quanh nhà làm quen, phổ biến công việc thường nhật luôn.
Giọng nói ấm áp cùng ánh mắt thân tình, nụ cười hiền hậu kia làm Thi San bất giác tìm thấy ảnh hình của mẹ mình. Cô gật đầu vâng dạ rồi mau mắn ôm đồ vào trong, đặt xuống, xong lại gấp gáp quay trở ra.
- Nhà rộng nên cháu không cần dọn dẹp một lúc đâu, cứ xoay vòng là được, nay dọn phòng này, mai lại dọn phòng khác.
Nói rồi, bà dừng chân trước căn phòng lớn sát phòng cô và cho hay đây là phòng ngủ của con trai bà. Tuy Thắng Vũ tính tình ôn hòa hiền lành nhưng có hơi khó chút, chẳng thích người lạ vào chốn riêng tư và luôn tự mình dọn dẹp, thành thử bà bảo cô có thể vào tất cả các nơi trong căn biệt thự ngoại trừ chỗ này.
- Cô là mẹ nó mà còn không vào lúc nó vắng mặt đấy, nó đi đâu thì cứ đóng cửa lại thôi.
Tiếp đó, cả hai rảo bước sang phòng làm việc cũng như học tập của anh. Trước mắt Thi San lúc này chỉ thấy toàn sách là sách, chất đầy trên các giá gỗ vô cùng gọn gàng ngăn nắp. Trên chiếc bàn gỗ bóng loáng là vài ba chậu cảnh nhỏ xinh bằng cỡ bàn tay.
- Cháu lau dọn nơi này thì cái gì đặt đâu cháu cứ để yên lại ngay chỗ ấy nhé, mất công nó kiếm không thấy lại nhăn nhó. – Bà Hoàng Mai cười hiền.
- Dạ, cháu sẽ ghi nhớ. – Cô lễ phép đáp lời.