- Vô đây ăn ổ bánh mì, uống nước xong rồi mình đi tiếp nha cháu.
Miệng nói, tay kéo và chân bước nhanh, dì Tâm Lan đưa Thi San vào cái quán có bà chủ mập đang chửi ấy, rồi hình như do bà ta thấy có thêm khách lấp vào hai cái ghế trống còn lại kia thì cảm giác đủ và được bù đắp hay sao ý mà thôi không đấu võ mồm cùng người bên cạnh nữa, chằm hăm làm bánh mì và đập đá, lấy nước.
- Dì ơi, từ đây vô nhà đó còn xa không dì? – Thi San vuột miệng hỏi.
- Cũng hơi xa đó, lát mình bắt xe ôm đi, đi ta xi tốn tiền lắm. – Dì Tâm Lan bỗ bã nói và nâng ly nước lên, hút một hơi cạn hết một nửa.
Ăn uống xong xuôi, dì Tâm Lan móc bóp trả tiền rồi tiếp tục kéo Thi San đến chỗ mấy bác xe ôm đang tích cực chèo kéo đám khách vừa đổ xuống từ chiếc xe năm mươi chỗ ngồi. Thật tình nếu không phải đi cùng dì mà là một thân một mình mò lên thành phố kiếm kế sinh nhai hẳn cô sẽ lạc đường mất thôi. Cái bến xe rộng với nhiều cổng ra vào và người thì đông như kiến cỏ.
- Á. Xin lỗi.. xin lỗi.
Thi San rối rít nói và gấp gáp cúi người, nhặt lại cái túi đưa trả cho người đối diện. Là lỗi do cô ham nhìn ngó lung tung nên va thẳng vào người ta.
Giây phút ngẩng lên, gương mặt đẹp trai không góc chết khiến cô sững sờ hết cả đỗi. Chiếc áo sơ mi trắng tinh càng làm anh nổi bật lên vẻ thư sinh hiền lành.
- Không sao đâu, tại anh bất cẩn không thấy em thôi, cảm ơn em. – Thanh Phong dịu giọng khiêm tốn.
Nghe anh nói vậy, Thi San nhẹ cả lòng, vội cúi đầu và lách người lướt qua, chạy đến cạnh dì Tâm Lan lúc này vừa định quay lại vì phát hiện cô không có theo sau.
- Đi xe không? Mấy người? Hai người hả? Hai người thì đi hai chiếc.
Một ông chú đen như cột nhà bị cháy cất tiếng hỏi và tự trả lời, tự quyết định luôn, sau đó thì vẫy tay kêu người đàn ông kế bên lại chuẩn bị nhận khách chở đi.
Dì Tâm Lan gật gật, đọc địa chỉ cho hai ông ấy và kì kèo trả giá xuống thêm vài ngàn đồng.
- Bớt đi, thay vì đi một xe mà giờ đi hai xe là đội tiền nhiều lên á, bớt chút đi mà.
- Trời đất ơi, đi một xe cho công an hốt hay gì vậy bà? Chở khách được bao nhiêu đồng mà bị hốt chắc chết. Thôi, được rồi, lên xe mau. – Ông chú đen hối thúc.
Thế là, hai dì cháu lật đật leo lên. Dì Tâm Lan dặn dò Thi San nhớ ôm cái giỏ xách thật chặt kẻo mấy tên cướp tưởng có vàng vòng gì trong đó, hốt mất là hết quần áo mà mặc, sắm lại cũng cả đống tiền chứ chẳng chơi.
Thi San chưa kịp vâng dạ thì chiếc xe đã nhấn ga lao đi, len lỏi qua dòng người đông đúc, hướng ra đường nhựa lớn.
Cô ngoái cổ, cố nhìn lại phía sau tìm kiếm bóng dáng dì Tâm Lan nhưng chẳng thấy đâu cả. Xe và người quá đông nên đã che lấp tầm nhìn, thêm phần qua mấy cột đèn giao thông phải dừng đợi, thành thử chiếc xe chở dì Tâm Lan tuột về phía sau khá xa.
Gương mặt Thi San hiện rõ vẻ lo lắng và cứ thế tái dần. Cô đã từng nghe người lớn kể nhiều về chuyện lừa hoặc bắt cóc thiếu nữ đi bán sang biên giới nên run lắm. Hai bàn tay nhỏ nhắn mỏng manh cứ cấu chặt vào chiếc túi xách như thể nó sẽ bảo vệ được mình vậy.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến Ngọc Vy, cô bỗng yên tâm phần nào. Hồi Tết năm kia, Ngọc Vy có về thăm gia đình chú thím một lần rồi từ đó không thấy nữa. Nhưng bấy nhiêu đó đủ chứng minh rằng dì Tâm Lan không có bán Ngọc Vy.
Chiếc xe máy chạy lòng vòng hết đường to lại tới đường nhỏ, chui vào hẻm vắng xong thì chui ra, rẽ qua ngã ba rồi đến ngã tư, độ chừng gần một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa đến nơi.
Cũng may cho Thi San, giây phút cô suýt ngất đi vì sợ thì xe dừng lại. Cú thắng gấp làm cô nháo nhào, đập luôn gương mặt thanh thuần vào tấm lưng ngỡ cứng như đá của chú tài xế.
- Đúng địa chỉ đây rồi nè. Chà, nhà giàu dữ ha, khu biệt thự.
Nghe ông chú tấm tắc ca ngợi, Thi San mới phóng tầm mắt nhìn quanh. Đời thuở giờ cô chưa từng chứng kiến khu nhà ở nào cao cấp và đẹp tựa lâu đài như thế này cả.
Khi dì Tâm Lan bảo là ở giúp việc cho nhà giàu, cô cứ nghĩ họ giàu cỡ gia đình đầu làng thôi chứ có ngờ đâu cơ ngơi kia lộng lẫy thế. Căn biệt thự có bảng địa chỉ như dì Tâm Lan nói đây dường như là căn to bự và thiết kế tinh xảo, cầu kỳ nhất.
Chẳng hiểu sao lúc này, tim cô lại đập loạn xạ, cảm giác hồi hộp cùng lo lắng choáng ngợp toàn thân. Cô không biết mình có đảm đương nổi công việc trong một nơi cao sang vượt sức tưởng tượng này hay chăng nữa.
- Trời ơi, cha nội chạy gì mà nhanh quá vậy? Chắc làm con nhỏ sợ mất mật rồi phải không? – Dì Tâm Lan lật đật nhảy xuống, chạy lại, vỗ vỗ vào vai Thi San.
- Có gì đâu mà sợ? Làm như tui bắt cóc nó không bằng? – Bác tài xế đen vẩu môi.
- Ý là ông chạy nhanh làm nó sợ đó, ai nói bắt cóc gì?
Dứt lời, dì Tâm Lan mau mắn mở ví trả tiền cho cả hai rồi nắm tay Thi San, kéo một mạch về phía cánh cổng lớn đang đóng im ỉm và nhấn chuông. Trong lúc chờ đợi, dì quay lui nhìn cô, cười cười.
- Ráng làm việc cho tốt và lấy lòng bà chủ, cậu chủ là ổn hết à, đừng lo quá. Bà chủ nhà này biết ăn ở lắm, không có dữ dằn gì đâu.
- Dạ, cháu sẽ cố ạ. – Thi San lí nhí đáp lời.