Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi

Chương 5: Chiều Chuộng Em Gái Nhỏ - 1

Khi những tia nắng chiều chênh chếch tô hồng tòa lâu đài thì Lucasta cũng choàng tỉnh sau một giấc ngủ dài.

Cô khoan khoái ngáp vài cái rồi lại ôm lấy chiếc bụng đói meo mà xoa tới xoa lui. Sau hồi lâu ngồi chờ nhưng không thấy Samson xuất hiện, cô liền rời khỏi giường và đi đến mở cửa.

Trí nhớ siêu tốt khiến cô nhớ rõ đoạn đường từ phòng ngủ của mình đến nhà bếp và cô cứ thế mà lần từng bước chân xuống những bậc thang bóng láng.

Tất cả những vật dụng cổ xưa và nội thất bên trong tòa lâu đài nguy nga khiến cô vô cùng thích thú nhưng không dám chạm tay vào mà chỉ ngắm nhìn thôi.

Cũng may là bữa sáng Lucasta chỉ ăn hai cái bánh nên trên đĩa vẫn còn một cái và nhiêu đó cũng đủ lấp đầy nửa cái bụng của cô.

Mặc dù Samson không có bên cạnh nhưng cô vẫn làm đúng theo những gì anh dạy, lấy dao lấy nĩa và cắt chiếc bánh thành từng miếng nhỏ rồi mới ăn, sau khi ăn xong thì lau miệng và rửa tay sạch sẽ rồi quay về phòng và khép cửa lại.

Suốt mấy tiếng đồng hồ liền, cô quanh quẩn trong phòng và chơi với những con thú nhồi bông để chờ Samson quay lại nhưng mãi chẳng thấy anh đâu, vì thế, cô đánh liều đi khắp tòa lâu đài để tìm anh.

- Samson. - Lucasta đẩy cửa một căn phòng và gọi khẽ.

Bóng tối đập vào mắt khiến cô sợ hãi và đóng sầm cửa lại, tiếp tục lần bước sang các căn phòng khác dọc theo hành lang rồi lên lầu cao hơn.

Khi đôi chân đã mỏi nhừ thì cũng là lúc cô dừng lại căn phòng cuối cùng nằm ở tầng cao nhất của lâu đài.

Đôi tay nhỏ bé chầm chậm kéo cánh cửa và khi thấy ánh sáng của viên kim cương màu hồng thì cô nhanh chóng bước vào vì biết đó là anh.

Giống như những căn phòng khác, căn phòng này cũng phủ một màu đen của bóng tối khiến cô có cảm giác như viên kim cương ấy đang lơ lửng giữa khoảng không.

Vì ban nãy, Lucasta vô tình kéo đi bức màn che của ô cửa sổ bên phòng mình và nhận ra có thứ ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào soi tỏ tất cả nên cô không vội đến giường đánh thức anh mà lò dò tới cửa sổ và vén bước màn sang một bên.

- Đừng, Lucasta, em thả màn xuống đi. – Samson lập tức mở mắt và nói.

Giọng nói của anh bất chợt cất lên làm Lucasta giật mình và buông tay.

Khi tấm màn hoàn toàn che lấp ánh mặt trời thì các ngọn nến trong căn phòng cũng được thắp sáng gần như đồng loạt vì tốc độ di chuyển của anh chàng ma cà rồng.

Lẽ đương nhiên, Lucasta chẳng lấy làm lạ vì cô vốn dĩ đang như một đứa trẻ, vừa quay lại và thấy căn phòng sáng bừng thì thích thú vì đỡ nheo mắt nhíu mày thế thôi.

- Lại đây nào, bé con.

Samson đưa tay vẫy nhẹ, ra hiệu cho Lucasta đến gần.

Cô nhanh chóng chạy tới cạnh anh và ngồi xuống giường, hai con mắt màu xanh mở to và chăm chú nhìn vào đôi mắt màu hồng ngọc kia.

- Em đói bụng rồi đúng không? Anh lại làm bánh cho em nhé. – Anh dịu dàng vuốt tóc cô và hỏi.

- Em ăn bánh rồi.

Vừa trả lời, cô vừa đưa tay xoa bụng.

Samson cũng cười thật khẽ, anh biết cô đã tự mò xuống nhà bếp và lấy chiếc bánh còn lại, đó là bản năng tự nhiên nhất của các loài.

Có điều, anh không rõ vì sao cô có thể tìm ra mình ở trên tầng lầu cuối cùng này, trừ khi cô đã mở từng căn phòng trong tòa lâu đài.

- Chúng ta đi sang phòng em nào, anh sẽ giúp em buộc tóc.

Anh vuốt nhẹ mái tóc vàng óng ả rồi nhanh chóng bế bổng Lucasta lên vì hiểu rõ đôi chân bé nhỏ của cô hẳn đang mỏi nhừ sau cuộc truy tìm tung tích của người mà cô nghĩ rằng chính là anh trai.

Cũng như bao trẻ nhỏ khác, cô thích thú mỉm cười chúm chím vì được bế khỏi mặt đất.

Chiếc lược bằng ngà voi nhẹ nhàng theo bàn tay của Samson chạm vào mái tóc cô.

Cô sẽ không thể biết rằng việc cô tự ý vào phòng đã làm tan biến giấc mơ hạnh phúc của anh. Ban nãy, anh đã mơ mình giúp Eirlys chải tóc. Eirlys cũng có mái tóc vàng và mắt xanh giống hệt Lucasta.

Được Samson thắt cho hai bím tóc xinh xinh và đính nơ hồng lên, trông Lucasta chẳng khác nào nàng công chúa nhỏ. Cô vui vẻ đung đưa hai chân trên chiếc ghế cao trước bàn trang điểm.

- Chúng ta ra vườn dạo chơi một chút nhé Lucasta. Anh sẽ dạy cho em tất cả các khái niệm về mọi thứ xung quanh. – Anh lên tiếng đề nghị khi tiếng chuông đồng hồ ngân lên hồi chuông dài báo hiệu ánh nắng cuối cùng đã tắt.

Khoảnh khắc đặt chân lên thảm cỏ xanh và chứng kiến vườn hoa đủ màu đang khoe sắc, Lucasta bỗng "ồ" lên một tiếng rồi vùng khỏi bàn tay Samson và chạy đến gần chúng mà ngắm nghía. Cô không biết chúng được gọi là gì nhưng vẻ ngoài sặc sỡ ấy đã thu hút cô.

Samson chầm chậm bước đến, ngắt một đóa hoa hồng trao vào tay cô và nói cho cô biết tên của từng loại hoa rồi sau đó là tới các loại cây cối xung quanh tòa lâu đài cổ kính có tuổi đời lên đến cả ngàn năm.

Bất chấp sức tàn phá của thời gian, tòa lâu đài dát vàng này vẫn giữ nguyên vẻ đẹp lộng lẫy vốn có và không hề có dấu hiệu xuống cấp.

Để dựng nên công trình ghi dấu những tinh hoa nghệ thuật này, Samson đã tiêu tốn một số tiền khổng lồ. Khi rừng trở nên rậm rạp và lời đồn ma quỷ xuất hiện thì tòa lâu đài cũng bị loài người lãng quên.