Nhìn anh cẩn thận bắt nên từng chiếc bánh tròn trịa, cô càng thấy lo lắng hơn, có lẽ ký ức không mấy tốt đẹp kia lại đang tái hiện trong anh.
Anh đã từng làm đủ các loại bánh với đủ hình thù cho cô gái của một trăm năm về trước.
Vì cô ấy, đêm đêm, anh lại đi kiếm củi chất đầy trong bếp và tìm hái các loại rau củ lẫn trái cây trong rừng về nấu cho cô ấy ăn để rồi sau buổi sáng thảm họa ấy, anh đã không còn nhóm lửa nấu ăn nữa.
- Cô bé có sợ khi thấy anh không? Bao giờ cô ấy sẽ rời khỏi khu rừng?
Cô đón lấy những chiếc bánh từ tay Samson và cho vào lò nướng.
Anh cũng không giấu gì mà nói cho Maris biết rằng trí óc của Lucasta nhỏ hơn nhiều so với hình dáng của cô bé và cô bé hoàn toàn không nhớ được bất cứ điều gì về nhà hoặc người thân, ngay cả khi đói bụng thì cô cũng bảo là đau bụng, dường như các khái niệm đều đang lộn xộn trong đầu của cô bé.
- Samson, nơi này không thuộc về con người, chúng ta và họ khó mà sống cùng nhau. – Maris vừa nói vừa đi đến cạnh bàn và kéo chiếc khăn xuống để che đi chú cú còn sót lại.
- Tôi không thể vứt con bé ra ngoài được, con bé không có khả năng tự vệ.
Anh lấy bốn chiếc bánh từ lò ra, đặt lên dĩa rồi cởi tạp dề trả cho Maris. Lúc đi ngang qua chiếc bàn ăn, anh tiện tay ném lại một chiếc bánh xuống gần chân bàn.
Maris lắc đầu nhìn theo bóng dáng cao gần của người đàn ông mà thở dài. Ai bảo ma cà rồng máu lạnh và tàn độc chứ? Tại con người không biết cách hâm nóng và chạm vào trái tim của họ thôi.
Chú cú lúc này mới bay lên vai Maris và hướng cặp mắt hung tợn nhìn theo Samson. Cô lại tiếp tục lắc đầu khi thấy cái cổ của nó đang phình to.
Cú vốn không có răng và chỉ biết nuốt. Samson đã không xé nhỏ chiếc bánh và hại con cú tham ăn nhất bầy thành ra bộ dạng xấu xí này.
Trong lúc Maris trở lại chiếc giường lớn và tiếp tục giấc ngủ của mình thì Samson lại đang hướng dẫn cho Lucasta cách cầm nĩa và dao để cắt bánh nướng.
Anh trông cô cũng chẳng khác nào con cú của Maris, cái miệng nhỏ của cô phồng to vì nhét quá nhiều bánh vào bên trong.
- Chậm thôi Lucasta, em sẽ bị nghẹn đấy. Em nhớ nhé, cảm giác ban nãy của em là đói bụng chứ không phải đau và đây là bánh dùng để ăn khi chúng ta đói bụng, hiểu chứ?
Lucasta gật gật đầu và tiếp tục cắt bánh ra ăn. Mái tóc vàng của cô vì bẩn mà bết dính nên Samson chỉ có thể giúp cô buộc chúng lại cho gọn để cô thoải mái dùng bữa.
Sau khi Lucasta ăn xong, anh bế cô vào phòng tắm và giúp cô gội đầu. Khi những ngón tay thon dài xoa nhẹ khắp mái tóc vàng như những sợi nắng thì anh mới chợt nhận ra có một vết sưng to trên đầu cô.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cô không nhớ được gì vì trông cô cũng chẳng có vẻ gì giống trẻ thiểu năng khi mà chỉ cần quan sát cách anh cắt bánh là cô đã có thể làm theo rất nhanh gọn.
- Samson, em đau. – Cô kêu lên khi tay anh vô tình chạm mạnh vào vết sưng.
- À. Anh xin lỗi, anh sẽ nhẹ tay thôi. – Anh vừa dỗ dành vừa nhẹ nhàng xả tóc cho cô.
Vì không thể mang cô ra ngoài hong khô tóc nên Samson chỉ có thể dùng khăn và quạt để giúp cô. Tuy ánh nắng qua xuyên qua lớp sương mù dày đặc đã giảm đi rất nhiều nhưng vẫn có tác động trên làn da của anh, khiến nó trở nên tấy đỏ và đau.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi im để người đàn ông mằn mò gỡ từng lọn tóc rối cho mình. Mỗi khi lỡ tay khiến đôi ba sợi tóc vàng rơi xuống là Samson lại cảm thấy tiếc nuối.
Dường như tất cả những gì thuộc về cô bé này đều có vẻ rất quý giá. Cô giống như chiếc bình hoa được chế tác từ pha lê vậy, mong manh và xinh đẹp.
Khi đã giúp cho mái tóc ấy trở nên suôn mượt như vẻ ban đầu của nó, anh liền lấy dầu xoa vào vết sưng trên đầu cho cô rồi lục lấy đôi giày tiệp màu với chiếc đầm hồng cẩn thận mang vào chân cho cô và căn dặn cô rằng chỉ được quanh quẩn trong căn phòng này chứ đừng đi đâu cả.
Kể từ ngày Eirlys rời xa thì anh cũng quay về thói quen vốn là đặc tính đặc trưng của ma cà rồng, đó là ngủ ngày và thức đêm. Hôm nay vì có sự xuất hiện của cô nên anh đã bị quá giờ và cảm thấy cơ thể không ổn lắm.
- Em có thể ngủ tiếp hoặc chơi với những con gấu bông này. Khi nào xong việc thì anh sẽ quay lại với em.
Anh đưa tay véo nhẹ vào chiếc má mũm mĩm của Lucasta rồi bế một con gấu bông nhỏ đặt vào lòng cô.
Cô ngoan ngoãn giở chăn chui vào và ôm chặt con gấu mềm mại rồi nhắm mắt. Cảm giác đã no bụng cùng sạch sẽ khiến cô muốn ngủ chứ chẳng muốn chạy nhảy lung tung.
- Ngủ ngon nhé bé con.
Câu chúc vừa dứt, Samson cũng gấp gáp trở về phòng mình. Có lẽ cô là đứa trẻ ngoan nhất mà anh từng thấy trong suốt mấy ngàn năm qua. Tuy vậy thì anh vẫn mong có một ngày cô sẽ nhớ ra tất cả vì sống với một ký ức mờ mịt trống rỗng thật không thoải mái chút nào.
Xem ra, từ ngày mai, anh phải thay đổi thời gian biểu của mình nếu không muốn Lucasta cảm thấy đơn độc. Hơn nữa, cô bây giờ như tờ giấy trắng, buộc lòng anh phải dạy bảo cô tất cả nếu không muốn bản thân bị làm phiền trong những ngày tháng sau này.
Cho đến lúc cô có thể trở về với gia đình, anh buộc phải làm tròn trách nhiệm của một người lớn đối với một đứa trẻ.