10 Ngày

Chương 2: Hôm nay tôi thấy bông tuyết trắng (2)

Tôi lại đi xuống nói chuyện với mẹ cô ấy, mẹ Liên là một người rất nho nhã, đôi lúc thật sự rất ngây thơ, không giống chút nào với một người phụ nữ đã gần 35, có thể bạn thấy cô ấy trẻ mà đã có con nhưng chồng cô là một người đàn ông rất có trách nhiệm, tôi thường xuyên nghe cô ấy kể về chồng cô là người tốt như thế nào, mạnh mẽ ra sao.

Ngồi tám chuyện thì Liên cũng thay đồ xong, tôi chào cô rồi mặc áo khoác ra ngoài.

- Lên xe bạn êi.

Liên lườm tôi rồi ngồi lên ghế sau, tôi đưa túi sưởi của mình cho Liên.

- Cầm đi, trời hôm nay lạnh lắm đó.

- Ừm.

Sau đó cả hai cười nói trên cả quãng đường, à quên nói với mọi người, thật sự thì tôi rất yêu Liên nhưng mà nói thì sợ tình bạn của tôi với cô ấy nên lại thôi…..rồi tôi nhát được chưa.

Tới trường, tôi đổ xe vào nhà xe, thì thằng Luân chạy tới đập vào lưng tôi một phát rõ đau.

- Đau! Cái thằng này!

- Yếu thế cơ à, haha, tao đi đây!

- Này!

Nói rồi nó chạy một mạch, tôi được Liên xoa xoa lưng cho đỡ đau.

- Ồ, thank nhá.

- Có gì đâu.

Rồi hai người bọn tôi cười cười nói nói tới lúc chuông reo, hai đứa chạy thục mạng tới lớp, nhưng phải đứng ngoài vì thầy chủ nhiệm thấy hai đứa vào trễ.

- Ê hôm qua bảng tin báo nay có mưa to đấy, ông xem chưa?

- Gì!

- ….

- Nay quên mang ô rồi, trời đã lạnh còn mưa nữa ai chịu nổi!

- Tui cũng thua.

- Này hai đứa kia! Ở ngoài còn tám chuyện được, vào đi!

Cả hai đồng thanh.

- Dạ!

Tôi với Liên ngồi cách nhau một người, mà người đó lại trùng hợp là thằng Luân nữa, nên cứ buồn miệng là gửi thư qua bàn bên đó, lâu lâu bị mấy thầy cô bắt tại trận lúc đó ngại chết nhưng sau này mấy thầy cô quen rồi nên hai tôi cứ truyền thư thoải mái không lo ai cản.

Đang trầm tư suy nghĩ thì mộ cú giật mạnh vừa phía bên phải của tôi, đó là Như bạn cùng bàn của tôi.

- Này cậu gửi thư này cho Liên hộ tui nha.

- Ồ hô cái gì đây ta?

- Cấm mở, mở là tay đi chơi đấy!

- Em xin lỗi đại ca.

Hai tôi mới quen nhau hồi tháng trước nhưng cứ như huynh đệ lâu năm vậy, lúc đầu tôi bắt chuyện cô ấy khá ngại nhưng lâu dần cũng quen nên bắt chuyện lại với tôi, sau này thành anh em kết nghĩa luôn.

Cô ấy có mái tóc mullet layer ngắn, tô lên sự đẹp trai không hề nhẹ, với khuôn mặt có phần trưởng thành thì lại quá hợp, cô ấy khi đi chơi thường diện đồ trông rất nam tính, nhưng tôi biết khi quan sát ánh mắt và hành động của cô ấy, cô ấy lại thích những thứ dễ thương nữ tính hơn vẻ ngoài, tôi cũng chả hiểu sao nữa mà lười hỏi nên thôi.

Tôi đưa thư cho Luân, Luân truyền lại cho Liên, cô ấy vừa đọc vừa cười, rồi táy máy tay chân cứ viết nguệch ngoạc lên tờ giấy rồi tự cười, đang học thì Luân quăng qua phía tôi, tôi liền đưa cho Như.