10 Ngày

Chương 1: Hôm nay tôi bông tuyết trắng (1)

- Dậy nào!

- A…..

Tôi dụi dụi mắt dậy, trước mặt là một khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm tôi.

- Mẹ…cho con thêm 5 phút….

- 5 cái đầu con! Dậy!

Nói rồi mẹ giật tung mền của tôi lên đá tôi xuống giường.

- Ui da…

Tôi cũng đã tỉnh ngủ hẳn, đứng dậy đi ra ngoài vừa đi vừa ngáp, mở cửa phòng vệ sinh thì em gái tôi đang ở trong đó đánh răng.

- Ô, chào buổi sáng nhóc.

- Im ồm i, ồ ốc.

- Đánh răng đi rồi nói.

Tôi cũng đứng ngay cạnh cô nhóc rồi cũng đánh răng.

Đánh răng xong sạch sẽ tôi liền chạy ra ngoài, một luồng khí lạnh xông thẳng vào người tôi.

- Mẹ à, giờ là mùa đông đấy, sao mẹ không đóng cửa.

Mẹ tôi hé đầu nói.

- Mát mà con.

Tôi cũng chẳng nói gì thêm được nữa, rón rén ra ngoài đóng cửa lại.

Sau đó chạy ra phòng ăn, một người đàn ông đang nằm trên ghế ngáy ngủ rất lớn, tôi tặc lưỡi, lấy chân đá đá nhẹ lên người kia.

- Dậy đi cha, tối qua không thèm ngủ hay gì đó à.

Cha tôi mơ màng trả lời.

- Mẹ nó ơi…con đang bắt nạt anh nè…..

- Con nghe chưa, giờ thì ra đây dọn đồ ăn.

Tôi bức xúc, nhưng vẫn phải dọn đồ ăn cho cả nhà, em tôi cũng mới thay đồ trong phòng ra, tôi nhìn cũng phải xuýt xoa.

- Úi chà, con gái nhà ai mà xinh vậy ta.

- Hừm, do nay màu đông nên mẹ mới được thấy con gái xinh đẹp này mặc đồng phục đông đó nha.

- Sao em nói điều hiển nhiên quá vậy.

- Anh không có quyền lên tiếng.

Sau đó em tôi chạy xuống ngồi cạnh mẹ, còn cha thì vẫn đang ngáy ngủ trên ghế, thấy vậy em tôi đá một cái cha cũng tỉnh, sau đó cả nhà đồng thanh.

- Mời cả nhà ăn cơm!

Tôi ngốn nghiến ăn không có bất kì phép lịch sự nào trong hành động, mẹ và em thì ăn rất chậm và thưởng thức, cha tôi thì khỏi nói, ổng vừa ăn vừa ngủ.

Ăn xong tôi chạy hì hục vào phòng chuẩn bị thay đồ, chỉ mới mặc xong cái quần thì mẹ tôi lại kêu.

- Này Dương, con xuống đây giúp mẹ bưng cái này với!

- 10 ngàn nha mẹ.

- Còn bày đặt mặc cả với mẹ nữa à.

- Nah…..

Tôi chạy xuống bê đồ xong thì lại chạy lên thay đồ, thay xong tôi cầm cặp chạy thẳng ra ngoài, nhưng vừa mới mở cửa thì tôi lại đóng vào lại.

- Trời lạnh thế này sao học trời.

Tôi hé hé cửa lại lần nữa, thì vẫn quá lạnh.

- Mẹ ơi! Nhà con túi sưởi hay áo khoác dày không?

- Còn chứ con, ngay cạnh con luôn đó.

Tôi quay qua nhìn thì có một cái áo khoác lông và bên cạnh là túi sưởi, tôi lấy mặc vào nhanh rồi chạy ra ngoài.

- Thưa mẹ con đi học!

- Ừ.

Tôi phóng lên chiếc xe đạp thân thuộc, rồi chạy băng băng đến trường, nhưng lạnh thật đấy tôi cầm túi sưởi rồi mà vẫn lạnh không chịu được, tôi ghé qua nhà bạn tôi, mẹ bạn ấy mở cửa thấy tôi thì liền mời tôi vào, tại tôi cũng qua chơi nhiều rồi nên cũng thân với mẹ bạn ấy như mẹ ruột à không mẹ nuôi, tôi đạp cửa phòng.

- Dậy nào Liên ơi, giờ ngủ nữa là mẹ buồn đấy!!

- Ông đi ra ngoài đi!

Liên đang thay đồ trong phòng thấy tôi đạp cửa vào rất giật mình, hai người nhìn nhau, tiện thể tôi lia hàng bạn, Liên để ý đến mắt tôi cứ nhìn ngó mình nên đạp tôi ra ngoài.

- Ui da đau!

- Còn biết đau nữa à, tin tôi đạp cậu tiếp không!

- Thôi mà, cho mình lia tí nữa đi, bạn bè với nhau mà.

- Tin tôi đá cậu văng ra ngoài trời không?

- À, cho tại hạ xin lỗi.