Đến lúc này, Văn Hân Phồn và Sở Hoài Sóc mới lục đυ.c bước vào.
Văn Hân Phồn chậm rãi tiến về phía Lâm Tư, dáng vẻ đầy khổ sở, “Lâm Tư, sao cậu đi trước thế, chẳng phải đã nói là đợi tôi với bạn Sở rồi sao?”
“Cậu có phải vẫn chưa tha thứ cho tôi không? Tôi không nên xin tiền của anh Lâm Cố, nhưng không phải là tôi mở lời trước, là anh Lâm Cố nhất quyết đưa cho tôi mà…” Văn Hân Phồn trông thật thê thảm, tay nắm chặt quai cặp đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch, toàn thân như sắp gãy vụn, hiện lên dáng vẻ yếu đuối đáng thương không ai bằng.
Bông hoa trắng nhỏ bé bị gió mưa xô đẩy, nhưng chẳng có ai thương xót cho sự yếu đuối của cậu ta, vì nơi đây có một bông hoa bá đạo còn rực rỡ hơn, kiêu ngạo và mạnh mẽ, một tiểu thiếu gia cần được người khác chăm chút, tôn sùng.
Có Lâm Tư ở đây, mọi thứ đều xoay quanh cậu như một điều hiển nhiên.
“Văn Hân Phồn.” Văn Hân Dịch tháo găng tay trong suốt, ngắt lời, “Em làm ồn khiến Tư Tư ăn không ngon đấy.”
Văn Hân Phồn trông như một con gà bị siết cổ, sự lúng túng bẽ bàng thiêu đốt cả gương mặt, cậu ta đỏ bừng lên trong xấu hổ, mắt ngấn lệ, từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu lấp ló nơi khóe mi.
Sở Hoài Sóc lại giữ dáng vẻ bình thản, không như mọi khi luôn đứng ra bảo vệ Văn Hân Phồn.
Văn Hân Giản chú ý đến hắn, thu lại ánh mắt từ Lâm Tư đang bận chọn lựa đồ ăn, hỏi, “Sở đại thiếu gia qua đây là có chuyện gì?”
Sở Hoài Sóc còn chưa kịp lên tiếng thì “kẻ đơn thuần chỉ đến để ăn chực” Sở Hựu đột nhiên đứng dậy, hướng về phía Văn Hân Giản tuyên bố, “Tôi thích Lâm Tư.”
Không đầu không đuôi, Sở Hựu buông một câu như sấm dậy ngang trời, nhưng hắn lại nói bằng giọng bình tĩnh đến khó tin.
Cả bàn ngây ra vì lời tỏ tình bất ngờ và táo bạo của hắn.
Văn Hân Phồn quên cả khóc, lắp bắp chẳng thành lời, “…Sở Hựu, cậu điên rồi sao?”
Sở Hựu mặt không biến sắc, nghiêng người để lộ ra Sở Hoài Sóc, “Anh tôi cũng thích Lâm Tư.”
Văn Hân Giản hoàn toàn sa sầm nét mặt.
“Mày nói cái quái gì thế?” Sở Hoài Sóc lao đến túm chặt cổ áo Sở Hựu.
Đúng là thứ đồ tạp chủng, lại còn dám mặt dày gọi hắn là “anh”!
Bị hắn kéo giật, Sở Hựu hơi lảo đảo, ánh mắt đen sâu lộ ra tia tàn nhẫn, hắn lạnh lùng hỏi ngược, “Anh không thích à?”
Sở Hoài Sóc thoáng khựng lại, rồi lập tức cơn giận vô bờ dâng lên, “Mày là cái thá gì!”
Hai anh em nhà họ Sở, căng thẳng đến nỗi khiến nhà họ Văn dường như trở thành chiến trường cho cuộc đối đầu của họ.
Một trận tranh đấu tưởng chừng không thể phân chia, kịch tính như thể một vở hài kịch phi lý.
Văn Hân Giản lạnh lùng cắt ngang: “Đủ rồi.”
“Nơi này của Văn gia nhỏ bé, không chứa nổi màn kịch anh em Sở gia đấu đá nhau.” đáy mắt Văn Hân Giản phủ băng, “Quản gia, tiễn hai vị Sở thiếu ra ngoài.”
Dù thật lòng hay giả ý, việc nhà họ Sở kéo Lâm Tư vào trò đấu đá nội bộ của họ cũng đủ để tuyên án.
Bất kể là Sở Hoài Sóc tỏ vẻ phong lưu hay Sở Hựu có vẻ thầm lặng kín tiếng, chỉ cần có ý nghĩ không đúng đắn với Lâm Tư, hắn cũng tuyệt đối không dung thứ.
Ánh mắt Văn Hân Giản vương chút ghét bỏ, “Từ nay trở đi, nhà họ Sở không được phép bước chân vào cửa Văn gia nữa!”
Quản gia đáp lời, vẫy tay ra hiệu cho vài người hầu bao vây.
Sở Hoài Sóc chuyển nét mặt từ hung bạo sang nhếch mép, bấy giờ mới hiểu Sở Hựu làm trò này là vì mục đích gì. Hắn giận quá hóa cười, “Sở Hựu, mày giỏi lắm.”
Sở Hựu không mảy may gợn sóng, gương mặt sâu lắng dường như còn lộ chút giải thoát.
Lần trước Sở Hoài Sóc đã mắng hắn là chó cắn mà không sủa, quả không sai.
Thật ra, chỉ cần cho con chó miếng xương là nó đã chẳng hơi đâu mà cắn người. Chỉ tiếc Sở Hoài Sóc không những không cho mà còn đạp đổ bát của hắn. Con chó đói đến cùng cực tất nhiên sẽ hung bạo hơn, điên cuồng hơn.